Tập 46
 
Tiền Giang đón tôi bằng cơn mưa rào nhẹ nhưng đủ làm vơi bớt bao nhiêu nóng bức ngoài trời lẫn những bực bội trong tôi. Xe dừng lại trước Trường trung học phổ thông Vĩnh Kim. Đó là một ngôi trường khá khang trang và rộng rãi. Sân trường khá vắng vì cơn mưa vừa tạnh nhưng không khí thì rất ồn ào bởi đây cũng là giờ ra chơi của học sinh. Nhìn những em học sinh phổ thông có đứa đã trưởng thành có đứa còn non dại nhưng đều tỏ rõ nét hồn nhiên trong sáng của thời cắp sách đến trường. Mưa làm ta mát mẻ hơn và sự hồn nhiên tuổi học trò làm lòng ta cũng dịu hơn nhiều lắm.
 
Đón tiếp chúng tôi là thầy Thắng hiệu phó công tác văn thể mỹ kiêm trưởng bộ môn Toán và một người nữa còn khá trẻ tên là Mạnh phụ trách công tác đoàn thanh niên. Trưởng đoàn của chúng tôi là anh Mỹ, tham mưu trưởng trung đoàn. Anh Mỹ còn trẻ mà đường công danh thì lên nhanh lắm. Tuy sàng sàng tuổi với anh Quân nhưng anh đã là tham mưu trưởng của trung đoàn, quân hàm thượng tá. Anh chỉ đi theo dẫn đoàn thôi và sẽ về lại đơn vị cho đến ngày kết thúc đợt học quân sự thì mới trở lại. Hai bên tay bắt mặt mừng ra chiều thân nhau từ lúc nào và trò chuyện rôm rả mặc kệ tôi vẫn còn buồn thiu nhìn ra sân trường đã trở nên vắng lặng và yên ắng vì đã hết giờ chơi từ lâu.
 
Ban chỉ huy quân sự huyện Châu Thành cũng ở gần trường nên chúng tôi được bố trí ăn ở tại đó. Đúng là quê hương vú sữa có khác, trong doanh trại cũng trồng rất nhiều cây vú sữa cao phủ tán rộng. Lá vú sữa rất lạ, mặt trên đón nắng thì màu xanh thẫm, mặt dưới khuất nắng thì có màu nâu. Lơ thơ trên cành còn sót lại vài trái vú sữa nhỏ không kịp ra đúng mùa nên phải chịu cảnh cô đơn.
 
Đồng đội của tôi thì đã về phòng tắm rửa nghỉ trưa hết cả rồi. Chuyến đi này chúng tôi có mười người không tính anh Mỹ. Về cấp bậc thì có tôi và một anh nữa tên Chiến là cao nhất, cũng đều là trung đội trưởng. Thế nên anh Mỹ giao quyền chỉ huy lại cho anh Chiến. Anh bảo tôi đi nghỉ một tí đi để chiều còn đón tiếp “binh lực” của Ban chỉ huy quân sự huyện. Ở miền Tây mà, nhậu nhẹt rất được ưa chuộng. Và người miền Tây cũng được gán cho cái mác đô cao. Cái này cũng khá đúng, những người miền Tây tôi biết qua phần lớn là nhậu rất mạnh. Chỉ có tên Phát là chưa chính thức nhậu với hắn bao giờ nên không rõ lắm.
 
Bực bội thật chứ. Nhìn gì, nghe gì, nghĩ gì cũng đều liên tưởng đến hắn. Tôi đến là chán với cái bản thân mình. Nhớ lại ánh mắt hung hãn căm hờn của hắn mà đau lòng ghê. Đủ biết cái điện thoại đó quan trọng với hắn cỡ nào. Đủ biết thằng Luân gì gì đó in sâu vào trong đầu óc hắn đến cỡ nào. Cũng là đủ để biết tôi cân nặng bao nhiêu ký lô trong lòng hắn. Tôi nhặt một cục đất ném mạnh xuống ao kêu ùm một tiếng rồi bỏ về phòng nghỉ.
 
Chiều hôm đó, Ban chỉ huy quân sự thết đãi chúng tôi món bánh xèo của quán Tài nổi tiếng ở gần đó. Chia làm ba bàn mới đủ ngồi. Bên tôi mười người, bên Ban chỉ huy quân sự tám người, bên trường học có bốn người, tăng cường thêm bên chính quyền ba người nữa. Đực rựa chiếm ưu thế, chỉ có hai phụ nữ, một là cô giáo một là chủ tịch hội phụ nữ. Bánh xèo chưa dọn ra mà ly rượu đã chuyền được mấy tua rồi. Tôi thấy hơi đói vì hồi trưa bận buồn bực nên ăn cũng không nhiều. Uống được ba ly thì cơn đói có vẻ tăng thêm một chút.
 
Bàn của tôi toàn “chức sắc” với “hoa”. Thầy Thắng, anh Chiến, tôi, chị chủ tịch, ba người của Ban chỉ huy quân sự huyện và cô giáo trẻ. Tôi ngồi cạnh cô giáo và thầy Thắng nên mọi người đùa là tôi muốn về dạy ở trường rồi hay sao mà ngồi vô phe thầy Thắng. Lát sau có thêm hai người nữa đến trong đó một người ngồi vào cùng bàn và đối diện tôi. Người đó vừa ngồi vào bàn là tôi cảm thấy xương sống mình như có một luồng điện chạy qua.
 
Trời ơi, đó là Luận, mối tình đầu của tôi hồi còn học phổ thông. Không phải Luận ở Sài Gòn sao? Ai chứ nó thì tôi không thể quên được. Trần Trí Luận. Hồi chúng tôi quen nhau nó cao một mét bảy mươi hai nặng sáu mươi hai ký, nhớ như in. Bây giờ nhìn có vẻ cao hơn và dĩ nhiên là nặng ký hơn rồi. Giờ nó có da có thịt hơn và rắn rỏi hơn. Hấp dẫn hơn thấy rõ. Đến lúc chào và bắt tay tôi, nó bỗng khựng lại một chút rồi kêu lên “Tuấn hả? Trời ơi sao trùng hợp vậy?”. Nó cũng nhận ra mình thật nhanh vậy là mình cũng chiếm một chỗ trong tim trong não nó.
 
Gọi là mối tình đầu vậy chứ nhiều khi tôi nghĩ lại thấy là cần phải xác định cho đúng mức độ. Bởi vì hai đứa tôi chưa từng quan hệ với nhau. Cao nhất chỉ là cùng sục cho nhau ra trong vài lần thủ dâm chung khi nó qua nhà tôi ngủ. Nó thường hay nói thương tôi lắm và không ngần ngại khoe khoang điều đó ra cho bạn bè trong lớp. Thế nên đôi lúc tôi nghĩ là mình yêu đơn phương nó thì đúng hơn, còn nó chỉ xem mình là một thằng bạn thân mà nó rất là thương mến chứ chẳng có liên quan gì đến tình yêu.
 
Thằng Luận mắm vố này vừa vào là mời tôi liên tục ba ly. Nó huênh hoanh với mọi người về thời mà tôi và nó học chung phổ thông. Hoá ra nhà nó ở đây mà tại lúc học cấp ba thì ba nó được điều chuyển công tác lên Sài Gòn nên nó cũng theo ba nó, cũng là để học hành bài bản hơn dễ đậu đại học hơn. Giờ nó là một anh thiếu uý công an, chưa vợ, đẹp trai. Về sau tôi biết được thêm nhà nó rất khá giả sung túc. Quả là hình mẫu của lý tưởng của biết bao cô gái quê. Vậy mà sao nó vẫn còn ở vậy nhỉ? Hay là nó cũng… gay như mình? Vậy sao hồi đi học nó không biểu hiện gì hết? Hay nó cũng như mình, cũng tưởng thằng kia là trai thẳng nên hai thằng chả thằng nào dám thổ lộ ra cả?
 
Đã có khá nhiều “chiến sĩ” “hi sinh” và đã được đưa về “nơi an nghỉ”. Rốt cuộc ba bàn gom lại thành một bàn, còn lại thầy Thắng, tôi, anh Chiến, thằng Luận, anh Triệu, anh Đức bên ban chỉ huy quân sự, và “bông hoa đất vú sữa” chị Sáu Hồng chủ tịch hội phụ nữ. Chị Hồng quả là tay uống đáng gờm. Tôi có để ý là chị nâng ly liên tục chưa bỏ vòng nào, khác với cô giáo còn e ấp thuỳ mị, uống cầm chừng và về sớm mất rồi. Tôi bắt đầu thấy mệt và say. Chắc do để bụng đói mà uống sớm nên giờ đuối quá. Thằng Luận nó cứ hay sang nhìn tôi dù là bây giờ nó đang ngồi cạnh tôi đây.
 
Nó hẫn dẫn thật chứ. Áo thun polo màu trắng, quần jeans đen. Trên cổ lấp lánh sợi dây chuyền vàng. Tóc để bảy ba, mũi cao trán rộng mặt chữ điền. Thằng Luận của tôi mông rất to và bây giờ cũng vẫn không thay đổi gì cả. Nhưng nó có chút bụng rồi. Có tuổi rồi đó mà! Nó hay quay qua quàng vai tôi siết thật mạnh như muốn đưa cả người tôi vào ngực nó vậy. Thằng này làm như tôi nhỏ bé lắm á! Tôi và nó cũng suýt soát nhau thôi. Mỗi lần nó quàng vai qua siết chặt là tôi lại nghe mê man một mùi thơm. Dạo này biết xài nước hoa nữa rồi đấy! Nó thơm lắm. Nhìn cái mặt hớn hở của nó kêu cụng ly với khoe “thằng Tuấn bạn em nè” mà muốn hôn một cái gì đâu á! Nó vậy đó, rất là quảng giao.
 
Đường xa mới biết sức ngựa. Thằng Luận lúc này đã bắt đầu lè nhè rồi. Thầy Thắng không muốn cho nó uống nữa vì nó đi xe máy mà nhà cách đây cũng gần sáu bảy cây số. Không phải sợ bị công an phạt (nó là công an mà), chỉ sợ đi đứng không an toàn thôi. “Đường quê mà, đâu có đèn đuốc sáng trưng như trên thành phố đâu!”. Mà gặp mấy đứa say rồi dễ gì nó chịu buông ly. Nó khoát tay gạt thầy Thắng ngồi xuống rồi lè nhè:
 
-       Em không sao hết thầy ơi! Bữa nay gặp lại thằng Tuấn em vui quá chừng luôn.
 
-       Ờ vui thiệt – Chị Sáu lên tiếng – Nhưng mà bữa khác uống nữa mày ơi. Tụi nó còn ở đây lâu mà
 
-       Không, bữa nào ra bữa đó! – Nó tiếp – Thằng Tuấn này em thương nó lắm! Bị tụi em mất liên lạc năm sáu năm rồi cho nên mấy ngày nó ở đây là em phải giữ nó bên cạnh em.
 
-       Ai hông biết mày thương nó – Anh Triệu đứng lên – Nãy giờ nó nói cả chục lần rồi hen chị Sáu. Mà thương nó thì cũng phải có sức mới thương được. Mày sắp gục rồi còn đâu mà thương.
 
-       Ai nói em sắp gục? – Thằng Luận bị khích nên hỏi lại – Mấy anh em uống chung hoài, trừ mày ra nghen Tuấn (nó quay sang tôi quàng vai siết chặt)
 
Cái ông Triều này cũng ít có ác, cứ khích nó trong khi thầy Thắng với chị Hồng thì khuyên nó nghỉ. Được thêm vài vòng nữa thì nó quay qua anh Chiến, cầm tay anh vừa lắc vừa nói:
 
-       Anh Chiến ơi, giờ em phải nhận là xỉn rồi đó! Anh uống mạnh gì đâu! Mày nữa Tuấn, uống mạnh quá (lại quàng vai siết chặt). Ở đây em nể nhất là thầy Thắng. Còn chị Sáu thì em hông dám nể (nó cười ha hả) chị Sáu là phải kính sợ luôn rồi. Cho nên thôi em nghe lời thầy với chị Sáu. – rồi lại quay sang cầm tay anh Chiến – cho em nghỉ ở đây bữa sau anh em mình tiếp hen! Cho phép thằng Tuấn đi uống nước với em chút nhen?
 
-       Trời đất ơi xỉn rồi còn đi uống nước gì nữa mày – Chị Sáu chen vào – Về ngủ bữa nào uống không được.
 
-       Hông bữa nay em gặp thằng Tuấn em không biết xỉn gì đâu – Nó xiêu vẹo khoát tay – Em nghỉ là tại em muốn đi uống nước với nó đó. Em thương nó lắm chị ơi (lại quàng vai siết chặt)
 
-       Ờ mày cưới nó luôn đi con – chị Sáu cười sảng khoái – Thôi em Tuấn chị coi em còn tỉnh táo vậy em chịu khó đi với nó chút cho nó tỉnh táo nghen em.
 
Tôi “dạ, dạ” rồi đưa mắt sang anh Chiến có ý báo cáo tình hình và xin chỉ huy duyệt. Anh Chiến gật đầu. Hai thằng leo lên chiếc SH màu mận chín của nó. Thằng này nhà giàu thật chứ.