Tập 27
Tôi thức dậy khi bên ngoài còn chưa sáng hẳn. Dù vậy, những tiếng gà báo thức đã râm ran khắp con đường tỉnh lẻ đang í ới tiếng ai đó chào nhau. Tôi nhìn xuống, Khánh đang cuộn tròn người, mặt áp lên bụng tôi, còn tay thì đang ôm lấy đùi, trông thật bình yên. Hơi thở của Khánh phả những luồng nóng ấm khiến thằng nhóc của tôi muốn rục rịch đứng dậy. Nhưng không biết từ đâu một cảm giác buồn buồn ập đến. Tôi tự hỏi mình vừa mới làm chuyện gì đây? Mình đang bước một chân vào vai tuồng người thứ ba mà xã hội lúc nào cũng mỉa mai dè bỉu. Tệ hơn nữa là một người thứ ba thuộc thế giới thứ ba.
Tôi muốn hỏi các bạn sau khi đâm một ai đó xong, cảm giác của các bạn là gì? Với Khánh, người đầu tiên mang đến cho tôi cái diễm phúc đó, cảm giác của tôi thế nào? Tôi mường tượng lại khung cảnh tôi vừa lả người sau những lần nhấp đẩy cật lực rồi vỡ oà những dòng tinh khí sâu bên trong cơ thể Khánh. Lúc đó, tôi có cảm giác hơi chơi vơi, tựa như mình vừa làm xong một nghĩa vụ, một trách nhiệm, tựa như mình vừa đến cái nơi mà mình dự định đến nhưng thực tế lại không giống với tưởng tượng.
Rượu đã thúc giục, kích thích tôi khám phá cái cảm giác mình chưa từng biết qua mà trước đó tôi đã nghĩ là sự hạnh phúc, sự trao nhau tất cả những gì quý giá nhất. Nhưng thực tế khác xa, tôi chỉ thấy hơi đau thốn do sự đàn hồi của cái bao cao su, cảm giác mê dại của bản năng. Và để rồi sau khi bắn ra những dòng tinh khí, tôi thấy mệt nhoài và gần như chẳng còn muốn nhớ gì đến những thời gian vừa diễn ra trước đó. Có lẽ lý trí của tôi đã chế ngự được con người tôi.
Tôi lặng lẽ dỡ Khánh ra khỏi người trong khi cậu đang còn rất say ngủ. Lặng lẽ mặc lại quần áo. Lặng lẽ rời đi. Sao trớ trêu thế nhỉ? Bao đam mê ngày trước phút chốc tan thành mây. Phải chăng tôi là đứa có yêu cầu cao? Khi những người con trai phù hợp xuất hiện trong cuộc đời mình, tôi đã vẽ ra những bức tranh đẹp nhất, lãng mạn nhất về một cuộc tình tuyệt vời nhất của thế giới thứ ba. Vậy mà sau khi những cơ thể trần truồng mệt rã rời và đan vào nhau trong giấc ngủ, tôi lại cảm thấy rằng, mình sắp sửa tỉnh giấc chiêm bao.
Tôi lê những bước nhẹ nhưng hồn ma trong doanh trại. Ngang qua phòng anh Quân, thấy anh đang ngồi uống chè xanh, tôi ghé vào chơi một chút để xua những yếm khí đang trĩu nặng trong đầu tôi mà cũng là để tìm hiểu một số thắc mắc trong lòng. Anh nhìn tôi với vẻ hơn ngơ ngác và như có chút gì đó thận trọng. Phải chăng tôi quá hồ nghi?
- Đi đâu giờ mới về - Anh hỏi hơi gay gắt – Dạo này chú hơi thiếu nghiêm túc đấy nhé!
- Không có lần sau đâu anh – Tôi cười buồn – Hôm qua em say quá bọn bạn không dám cho về một mình sợ có chuyện không hay. Dạo này đơn vị mình có nhiều chuyện không vui quá!
- Chú có chuyện không vui nên mới nghĩ rằng chung quanh cũng thế thì có – Anh đã bớt gay gắt hơn – Nói chung là chẳng có gì cả!
- Ừ thì không có gì cả - Tôi nói chậm rãi – Anh có biết không, chú Minh có bà con với cậu Hoàng đấy!
- Oái - Anh Quân la lên khi vừa làm rơi cái tách xuống vỡ loảng xoảng. Nhưng anh quả thật nhanh trí, miệng chửi - DM nước gì nóng thế này suýt nữa là phỏng cả tay người ta – Rồi quay nhìn tôi, anh nói tiếp – Vớ vẩn, anh chưa nghe anh Minh nói bao giờ cả.
- Em có đến dự ngày cúng thất của Hoàng – Tôi không tin anh Quân ngây thơ đến thế - Em có gặp chú Minh và vợ chú. Vợ chú với mẹ Hoàng là chị em, giống nhau lắm! Thế mà anh bảo anh như người trong nhà của chú Minh. Có mà trong nhà.... vệ sinh thì có!
- Vẫn còn say đấy hả - Anh hơi xẵng giọng – Buồn ngủ thì đi ngủ khi nào tỉnh táo thì ra nói chuyện với anh.
- Chưa khi nào em tỉnh táo như hôm nay – Tôi bỗng thấy mình sáng suốt kì lạ - Sao anh lại đổi khẩu súng của trung đội em vậy anh Quân?
- Ơ... cái thằng điên này về phòng đi – Anh quát to – Anh không có rảnh mà đôi co với chú mày mấy cái chuyện nhảm ở đâu ấy!
- Vâng em về đây – Tôi cúi mặt và đáp bằng một giọng xa vắng như người từ cõi khác vọng về – Em hơi buồn một chút anh Quân ạ. Em xem anh như anh ruột của em vậy. Thế mà anh lại xem em như người ngoài, chuyện gì cũng giấu diếm, lén lút với em. Muốn biết có phải anh tráo hay không dễ như không ấy mà!
- Dễ thì chú mày cứ đi mà tìm hiểu nhé – Anh nói xẵng rồi bỏ đi.
Bình minh đã lên quá ngọn tre trước cổng. Ánh nắng còn đỏ hồng đã trải màu sáng lên những rặng dừa xanh. Bọn gà thức sớm đã nhường tiếng cho những bầy chim mùa xuân rộn rã. Và lát nữa đây, lũ chim rộn rã cũng sẽ nhường không gian cho những âm thanh xô bồ của những người thân lên thăm con em vừa mới là tân binh của ngày cuối tuần còn lại. Tôi chẳng muốn tham gia vào trong cái âm thanh ấy đâu.
Thế mà cũng không được. Nằm mơ màng một chút thì Trọng đến báo cáo hết xăng để chạy máy bơm. Tôi quát “còn cả một can mười lít mới được cấp mà báo đã hết là thế nào?” Cậu Trọng đưa cái bình xăng trống lỏng lên cho tôi xem. Nhưng tôi bỗng chẳng quan tâm đến số xăng đã biến đi đâu mà chỉ sững người khi thấy cái bình ấy. Cái của trung đội tôi vốn có một ký hiệu nhỏ mà lúc trước Thái làm dấu sau cái đêm suýt nữa thì tôi, anh Quân và Thái phải làm tay ba. Cái bình trên tay Trọng không có ký hiệu đó. Khẩu súng bị tráo. Bình xăng bị đổi. Vậy là sao? Nhức đầu quá đi mất!
Thế mà đã được yên thân đâu. Trực ban đến báo có thân nhân của Hoàng muốn gặp tôi. Ai thế nhỉ? Không lẽ là mẹ Hoàng? Không phải, đó là một người con gái xinh xắn mặc chiếc váy màu xanh nhạt dài quá gối, chân đi đôi giày thể thao cũng màu xanh nhạt. Và trên tay cầm cái túi con con cũng theo tông màu xanh ấy. Tuy không trang điểm nhưng làn da vẫn trắng, khoé môi vẫn hồng và gương mặt hết sức thanh tú. Tôi cũng không phải thấp nhưng cô gái kia đứng xấp xỉ với tôi. Tôi hơi bực dọc khi nghe cô hỏi “dạ cho em gặp anh Hoàng”. Thế là bọn trực ban chẳng báo tin cho cô ấy mà đùn đẩy sang cho tôi là thế nào?
- Em chẳng biết tin gì sao? – Tôi trỏ cái ghế như ý mời cô ngồi xuống
- Tin gì ạ? – Cô hơi ngơ ngác – Lẽ ra em và anh Hoàng sẽ gặp nhau vào cuối tuần trước. Nhưng em thu xếp không được nên hôm nay mới đến. Em cũng không hiểu sao số điện thoại của anh Hoàng chẳng gọi được.
Ừ nhỉ, tôi chưa bao giờ nghe đến nên cũng chẳng khi nào nghĩ đến số điện thoại của Hoàng. Nhìn cái vẻ đẹp trai ấy, người ta có cảm giác đó là vẻ đẹp của một thế giới khác, thế giới của sự tượng tượng, của thần tiên, chứ không phải là thực tế với ti vi, điện thoại, máy lạnh hoặc là xe máy ô tô… Tôi nhìn cô gái kia, là bạn gái của Hoàng đấy, và nghĩ đến một cái bình thuỷ tinh mỏng tang mà ta chỉ cần gõ nhẹ vào là vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ. Liệu cô có chịu nổi cú sốc này không?
Đó là câu hỏi thừa thãi. Cô chết lặng đi một lúc lâu rồi từ khoé mắt xinh đẹp ào ạt trào ra những giọt long lanh. Qua những giọt nước mắt thuỷ tinh ấy, tôi hiểu được phần nào vẻ ngoài buồn lặng của Hoàng. Và thông qua những thông tin lộn xộn, hơi khó hiểu của cô gái về mối quan hệ trắc trở của hai người, tôi bỗng nghĩ rằng, Hoàng không phải vô tình bị tai nạn. Tôi nhớ rồi, lúc ấy là giờ sinh hoạt trước khi ngủ và Hoàng chưa đến phiên gác đêm thì chẳng thể nào lại đi loanh quanh ra khu ấy được. Mà khu đấy cũng trống trải nếu bén mảng đến chẳng mấy chốc vệ binh cũng phát hiện ra thôi. Khẩu súng bị tráo, bình xăng bị đổi, có liên quan đến chuyện của Hoàng hay không?
Tập 29
Trung đội của tôi tiếp nhận thêm ba tân binh mới để thay thế cho Thái và Hoàng. Trong số ấy có một người tên Đoàn Tấn Phát. Lúc đọc danh sách tân binh, tôi đã nghĩ đến Phát bên C20 được điều động sang nhưng mà tuổi thì lại không khớp. Người này nhỏ hơn tôi một tuổi trong khi cái tên khó chịu quá quắt kia thì bằng tuổi với tôi mà. Hai người còn lại thì đều còn nhỏ tuổi cả, vừa tròn đôi chín mà thôi. Nghĩ đến cũng thấy buồn buồn, thêm người mới nhưng lại chẳng thấy vui gì. Nếu Thái còn sống thì tôi có dần dần nuôi lớn tình cảm dành cho em hay không nhỉ? Thế mới biết cuộc đời trớ trêu, khi có không cần và khi cần thì không có.
Ba tân binh bước vào trình diện. Tôi ngước lên mà suýt tí nữa là kêu “Á” rồi. Cũng may là tôi vẫn giữ được tính nghiêm trang của một người chỉ huy. Sau khi “thẩm vấn” hai chiến sĩ đôi chín kia xong, tôi mới bắt đầu “tra khảo” cái con người khó chịu đang nhìn tôi đăm chiêu chờ đợi.
- Đoàn Tấn Phát hả? – Tôi hỏi trỏng không.
- … - Gật đầu cười mỉm mỉm không trả lời.
- Bao nhiêu tuổi – Tôi tiếp tục trỏng không
- Tuấn biết tuổi Phát rồi mà – Hắn hơi tròn cặp mắt sâu thẳm nhìn tôi
- Yêu cầu xưng hô cho có trật tự, kỷ cương - Tôi gằn giọng – Phải gọi tôi là thủ trưởng rõ chưa!
- Rõ ạ … thủ trưởng – Phát hơi kéo dài từ “thủ trưởng” nhưng không rõ có ý mỉa mai nhạo báng hay là vô tình
- Rõ rồi sao không nói bao nhiêu tuổi? – Tôi lại gắt
- Thủ trưởng biết tuổi của tôi rồi mà – Hắn không trả lời mà vẫn cứ quanh co hết sức lỳ lợm
- Tôi làm gì phân biệt được người gì mà lúc chơi bóng thì tuổi này lúc ghi lý lịch thì tuổi khác – Tôi nói xong mới thấy mình đã nói một câu hết sức nhảm nhí. Vậy chẳng hoá ra mình biết rõ rồi mà còn cứ loanh quanh hỏi làm khó người ta.
- Thưa thủ trưởng, khi chơi bóng tuổi ta của tôi bằng với thủ trưởng, còn khi khai lý lịch tuổi tây của tôi nhỏ hơn thủ trưởng một tuổi – Hắn trả lời một cách rành rọt rõ ràng mà sao tôi nghe lùng nhùng thế nhỉ
Cái tên này cũng đáo để thế nhỉ. Tôi đang bối rối suy nghĩ về cái sự lùng nhùng ấy mà chưa biết “tra khảo” cái gì tiếp theo thì thời may anh Trung đi vào. Tôi bảo anh đưa ba chiến sĩ ấy về phòng và phân chỗ nằm cho họ. Chợt tôi nảy ra một ý nghĩ tinh quái. Tôi ghé vào tai anh bảo phân cái giường của Thái cho cái tên khó chịu ấy. Cái giường của Thái trước giờ bị đồn là có ma nên ít có ai dám nằm. Thái thì gan dạ nên cậu ta không sợ gì. Thành ra rốt cuộc tuy là chiếc giường tầng nhưng chỉ có mỗi cậu ta nằm, “chừa” hẳn tầng trên cho tiếng đàn ghi ta quái dị. Tôi chưa nghe qua tiếng đàn ấy, Thái cũng bảo thế.
Nhưng nhiều người đồn đại là vào những đêm khuya mùng hai âm lịch, ai thức dậy đi tiểu đêm thể nào cũng nghe tiếng ghi ta bài “Tôi ơi đừng tuyệt vọng”. Vốn trước khi tôi về đại đội này, có anh chiến sĩ tên Hoài Nam đàn hay hát giỏi được bố trí lẻ loi nằm một mình ở cái giường tầng này. Có một mình nên có khi anh nằm tầng dưới lúc thì nằm tầng trên nghêu ngao khảy đàn. Sau khi anh vào quân ngũ được có hơn hai tháng, chị người yêu sáu năm trời gắn bó với anh bỗng nhiên đi lấy chồng, có gửi cả thiếp mời cho anh nữa. Anh đau lắm, cứ hay nằm một mình đàn bài “Tôi ơi đừng tuyệt vọng” hoặc những đêm tối trời lẻn ra ngồi buồn khóc một mình ở cái hồ mà chúng tôi thường tắm mỗi khi trời nóng.
Rồi vào đúng một đêm mùng hai âm lịch, cái ngày mà dân kinh doanh hay cúng cô hồn, kiểm tra quân số chẳng thấy anh đâu. Tìm khắp mấy hôm sau mà cũng chẳng thấy. Sau đó ai chỉ vẽ cúng bái khấn vái thế nào thì sáng hôm sau thấy xác anh nổi trên mặt hồ. Kì quái là gần một tuần mất tích mà xác anh vẫn chưa phân huỷ, nhìn như mới chết vậy. Từ sau đó, cái hồ ấy thi thoảng lại lấy đi cuộc đời của một chiến sĩ tội nghiệp và chiếc giường tầng ấy thì chẳng ai dám nằm vì rất hay bị mất ngủ bởi tiếng ghi ta hoặc là bị hất văng xuống đất. Thái vốn không tin chuyện ma cỏ nên vừa nghe đã xin chọn ngay cái giường ấy. Thế rồi xui khiến thế nào em cũng mất rồi còn đâu.
Anh Trung dẫn bọn họ đi rồi thì tôi lại thấy hơi hối hận. Mặc dù vẫn cứ bán tin bán nghi và nghĩ là chuyện đời trùng hợp nhưng nhỡ như hắn ta bị gì đó thì làm sao? Hoá ra là tôi đã ép người ta vào tai nạn ư? Mà giờ lỡ vậy rồi, thôi cho hắn nằm vài ngày rồi sẽ đổi. Từ đây đến mùng hai âm lịch cũng còn hơn nửa tháng lận. Mong anh Hoài Nam hù hắn vài bận trả hận giùm tôi là được rồi.
Tập 30
Bận rộn thế nào đó mà tôi quên bẵng đi chuyện ma cỏ dành cho Phát. Đến mấy hôm sau tôi mới nhớ ra và đi dò hỏi thì cũng chưa xảy ra chuyện gì trầm trọng. Có điều các anh em quan sát thì thấy Phát hay ngồi tư lự một mình, thả hồn về nơi nào xa xăm lắm hay sao mà có khi đứng sát bên kêu cũng không hay biết gì. Ghê nhỉ? Không lẽ anh Hoài Nam nhập hắn hay sao á? Hắn cũng thích viết lách nữa. Vài lần anh em bắt gặp Phát hí hoáy viết gì đó rất lâu trong ánh sáng mờ mờ của cây đèn pin nhỏ. Chắc hắn cũng viết văn làm thơ những khi không ngủ được như tôi ấy mà. Rồi cái tự nhiên tôi nhớ đến vụ hẹn hò ở bãi bia tập bắn. Thấy tức tức mình làm sao, muốn gặp hắn hỏi một lần cho hai năm rõ mười tôi mới yên bụng được. Nhưng mà chưa có dịp vì thứ nhất là tôi bận quá, thứ nữa là hắn có vẻ né né tôi hay sao đó. Chắc do hôm đầu tiên tôi tỏ vẻ chỉ huy quá nên giờ hắn thấy xa cách, khác với những lần đánh bóng chuyền hắn có vẻ thân thiện với tôi hơn.
Mà kể cũng lạ, từ hôm chuyển sang trung đội tôi, hắn chẳng còn tham gia vô hội bóng chuyền luôn thì phải. Nói chung là hắn cũng ít vận động lắm. Chỉ có sáng sớm là có hích đất với tập xà đơn. Hôm nào nóng nực một chút thì hắn có tham gia bơi lội với mấy anh em ở “cái hồ của anh Hoài Nam”. À mà có ai kể cho hắn nghe chuyện anh Hoài Nam chưa nhỉ? Chắc chưa quá! Mà anh Hoài Nam cũng chưa “thăm nom” gì hắn hay sao đó! Thấy hắn vẫn cứ tỉnh táo và thơ thẩn như bình thường thôi. Tôi nghĩ mình phải chọn một dịp nào đó cho hắn biết cái câu chuyện ma đáng sợ này mới được. Ủa mà như vậy thì mình có ác quá không ta?
Linh thật, vừa nghĩ đến hắn là bóng dáng lấp ló rồi kìa. Kể ra nhìn Phát cũng điển trai nhưng mà do mặt buồn quá nên vừa gặp lần đầu chắc ít có ai nhận ra điều đó. Sao gương mặt buồn và khổ sở thể nhỉ? Đến cả cười cũng thấy khổ nữa chẳng hiểu có gặp biến cố gì hay không. Như lúc này vậy, hắn đang nằm vật ra giường, gần hai mươi phút rồi mà chẳng nhúc nhích lấy một lần, trong khi chân của tôi tê mỏi phải đổi thế ba bốn bận rồi đấy. Đứng một lát thì tôi cũng hết kiên nhẫn nên đi về phòng chợp mắt một chút.
Chiều nay anh em đãi sinh nhật cho cậu Trọng đây. Trọng nấu ăn ngon lắm mà lại có biệt tài chế biến món ăn nữa chứ. Nhiều khi chỉ là vài thứ rau củ tăng gia mà cậu ta vẫn chế ra những món rất đẹp và ngon. Tôi nghĩ nếu có vốn mở cái quán ăn hoặc nhà hàng rồi đem Trọng về làm đầu bếp là đắt lắm. Vì nấu ngon như thế nên mặc dù là sinh nhật, mọi người vẫn phải để Trọng nấu, chỉ khác chút là anh em xúm lại phụ cậu đủ mọi chuyện trong bếp. Khi tôi bước vào bếp thì mọi người đang rôm rả, tay làm hàm nhai rất là vui.
Hắn cũng đang ở trong bếp và phụ trách khâu lặt rau. Mấy chuyện bếp núc thú thật tôi cũng không rành rẽ lắm nên cũng chẳng hiểu nghề ngỗng bếp núc của hắn đến mức nào. Chỉ thấy hắn vừa lặt rau vừa cười đùa, nhưng hơi gai gai người ở chỗ là tự cười với mình chứ không phải đang góp vui với anh em. Nhưng do mọi người ồn ào náo nhiệt quá nên chẳng để ý thấy sự lạ ấy. Đến cả việc tôi vừa lướt vào rồi lướt ra cũng chẳng mấy ai chú ý đến chứ nói gì đến hắn!
Lang thang một vài bước thì tôi đã đến phòng ngủ của anh em. Những chiếc gối được xếp ngay ngắn, bọc bọc vuông vức gọn gàng bởi chiếc chăn màu rêu sậm. Đó là những màu sắc thân quen đã gắn bó vào sâu trong trí não tôi. Áo xanh, quần đùi xanh, quần xanh, mũ xanh và vớ cũng xanh. Đôi khi tôi nghĩ nhờ màu sắc đó mà tôi cảm thấy lòng mình dịu lại. Hồi xưa không biết ai chọn màu cho quân phục nhỉ? Không hẳn là tiệp với màu xanh cây lá dễ ẩn sâu tránh né quân thù đâu. Màu lá cây cũng giúp cho tâm hồn những anh lính xa nhà vơi bớt nỗi buồn chia cách và dấy lên những niềm hi vọng đoàn tụ với những chiến thắng thành công phía trước.
Đấy là chỗ hắn nằm. Cũng gọn gàng như mấy anh em khác. Bất chợt tôi ngước nhìn lên tầng trên của “chiếc giường anh Hoài Nam”. Có một vật gì giống một quyển sổ nhỏ lấp ló sau cái ba lô nằm sát trong tường. Tôi tiến đến gần để nhìn cho rõ. Đúng là một quyển sổ. Của hắn phải không nhỉ? Nghe nói hắn hay viết lách, chắc là cuốn sổ tay này chứa nhiều “tác phẩm” của hắn lắm đây. Thế mình có nên xem không nhỉ? Vậy cũng hơi bất lịch sự đấy! Nhưng mà muốn xem coi cái tên khó chịu này “thổ lộ” gì vào trong cái quyển sổ kia. Nếu hôm nay không xem qua thì biết bao giờ lại có dịp nữa. Mà trời ơi cái sổ gì mà dày thế kia nếu viết nhiều thì xem đến khi nào mới xong? Nhưng tôi cũng ngại nhỡ đang xem thì hắn vào quê lắm!
Tôi bỗng nghĩ ra một cách. Đi ra khu bếp, tôi gọi anh Trung và Phát bảo sang C17 lấy lại cho tôi mấy quyển sách nhạc mà hôm trước tôi cho anh bạn bên ấy mượn để lát nữa anh em hát mừng sinh nhật cậu Trọng. “Dẫn cậu Phát theo cho vui với để cậu ấy biết đường biết chỗ luôn nhé”. Hè hè, tôi có ranh ma không! Từ đây đi qua đó chắc cũng mười lăm phút, đi về mất ba mươi phút. Ít nhất có ba mươi phút đọc trộm.
Anh Trung và hắn vừa đi khỏi là tôi lao ngay vào chỗ “chiếc giường anh Hoài Nam” và lẹ làng lôi quyển sổ ấy ra. Phân vân quá nhỉ? Có nên mở ra hay không? Có nên đọc hay không? Hay là chỉ đọc trang đầu xem nói gì rồi đóng lại chắc cũng đâu có sao đâu phải không? Kiểu như mình vô tình thấy cuốn sổ này đúng lúc gió làm bay tờ giấy bìa cứng bên ngoài và mình đang lúc dí mặt gần đấy nên đọc phải. Sự cố ấy mà!
Nghĩ sao làm vậy! Trang đầu tiên làm tôi thất vọng ghê, chẳng có chữ gì hết, trắng trơn. Cái tên Phát này chắc giống mẹ tôi đây này, tập vở lúc nào cũng buộc tôi phải chừa trang đầu, trang sau mới bắt đầu viết. Sao tự dưng tôi quên khuấy cái vụ chừa trang đầu ra nhỉ? Thôi thì gió vô tình “thổi” thêm một trang chứ không lẽ tôi đọc giấy trắng thế này có phí công sức hay không?
Trang thứ hai trắng trơn!
“Gió vô tình thổi” thêm trang thứ ba cũng trắng trơn!
“Gió phải vô tình thổi” thêm vài trang nữa thì mới có sự hiện diện của màu mực. Góc trên cùng bên trái có vẽ hình một trái tim bên trong có dòng chữ “Luân” viết bằng kiểu chữ rất cầu kỳ mà người ta hay dùng viết trong giấy khen hoặc thiệp cưới, giống với font chữ VNI-Maria trong máy tính ấy. Tự nhiên tôi thấy có gì ấm ức trong ngực. Tôi cũng thích có ai đó viết dòng chữ “Tuấn” vào một trái tim như thế và tôi chợt khám phá ra rằng tên “Luân” nghe rất dở và xấu, không nên dùng để đặt cho con cái của mình nhé các bạn! Tôi liếc xuống góc dưới cùng bên phải, có dòng chữ rất bay bướm và đẹp bằng tiếng Anh “When I think of you”. Tôi bỗng muốn đóng quyển sổ lại, hết cả hào hứng khám phá. Hoá ra hắn ta có ai đó trong tim rồi. Người đó tên Luân nè! Còn quyển sổ này là những nỗi niềm của hắn khi nhớ về người ta. Thế tôi đọc vào làm gì có mà buồn thôi chứ ích chi đâu.
Tập 31
Một trang trong quyển sổ của Phát làm tôi thấy buồn ghê. Rồi bỗng tôi nghĩ đến Thái. Nếu em còn sống hẳn em cũng sẽ dành cho tôi biết bao thứ đầy tình cảm. Nếu em còn sống, tôi sẽ nhận được sợi dây đeo tay thắt bằng chỉ nhiều màu với dòng chữ “T love T”. Thái yêu Tuấn. Tôi nhớ bài thơ Rừng ơi của Nguyễn Thị Hồng Ngát mà Thái viết cho tôi. Oài, không biết có phải vậy không nhưng mà thôi kệ, trong tim Thái lúc ấy rõ ràng chỉ có chỗ cho tôi chứ không phải như Phát chỉ để dành cho cái tên “Luân” xấu xí nào đó.
Có lẽ Thái cũng đóng một vai trò nhất định trong trái tim tôi. Thế nên việc tôi hay nghĩ về em cũng không có gì quá đáng. Thái từng nói thích được đi Đà Lạt một chuyến và mừng ra mặt khi tôi hứa sẽ sắp xếp một chuyến vì tôi cũng muốn đi lên đó. Thái nói như đứa con nít rằng “em thích thở ra khói” như hút thuốc vậy. “Chà chà, trời lạnh mà thở ra khói chắc là lạnh lắm mà em thì không có cái áo lạnh nào không biết làm sao”. Khi đó tôi không hiểu lắm nét u buồn thoáng qua của Thái. “Ừ thì đi mua một cái trước khi đi chứ sao em!”. Giờ tôi hiểu em nghèo và tiết kiệm lắm. Để đi được Đà Lạt hẳn là phải cố gắng lắm rồi nói gì đến mua sắm quần này áo nọ. Nghèo cũng làm người ta buồn lắm nhỉ?
Vừa xem mấy bài báo trên mạng mới biết bây giờ đang là mùa phượng tím trổ trên Đà Lạt. Tôi chưa từng có dịp nào nhìn ngắm cây phượng tím ở ngoài đời nhưng mà nhìn những tấm hình trên mạng thôi đã thấy mê lắm rồi. Thế rồi từ sau đó, tôi gắn liền Thái với cây phượng tím mà chẳng hiểu có bất cứ sự liên quan hợp lý nào giữa em với cái cây hoa ấy nữa.Có lẽ cây hoa phượng nên trổ màu tím thì hơn là trổ hoa màu đỏ. Hà hà, sẽ có rất nhiều người lắm đây, nhất là người dân Hải Phòng, “thành phố hoa phượng đỏ”, thể nào cũng phản đối cái ý tưởng này của thằng tôi đây. Mà thôi cũng chẳng có gì quan trọng, quan điểm cá nhân thôi mà.
Có lẽ tôi sẽ còn tiếp tục thả mình theo mây gió trời trăng, theo hoa cỏ mùa xuân, theo Đà Lạt lạnh mềm tuôn khói trắng. Cho đến khi cậu Trọng ấp úng bên cánh cửa phòng “Sếp ơi sang dự sinh nhật em cái ạ”. Thế là đời bỗng vui. Tôi nói rồi mà, bạn nào chịu khó đọc lại phía trên sẽ thấy. Bạn bè quan trọng lắm đấy. Mỗi lúc mình bị ức chế, dồn nén hay thảm hại trong tình yêu thì cái tình cảm bè bạn sẽ gúp ta lấy lại biết bao nhiêu cân bằng một cách kì diệu. Thế nên tôi cũng nhắn các bạn rằng hãy giữ gìn tình bạn, đừng để tình yêu làm nhạt nhoà tình bạn sau này sẽ hối hận lắm đấy nhé! Thái ạ, bây giờ thì anh qua ăn sinh nhật cậu Trọng một chút, lát về sẽ suy tư tiếp với em nhen! Tôi nhớ mấy tiếng “nhen” “nhen” miền Nam của Thái ghê á!
Ái chà cũng hoành tráng thật. Không biết ai tìm được cả một ổ bánh kem nữa kìa. Ở trên này muốn tìm được bánh kem sinh nhật không phải dễ đâu nhé. Mặc dù cái nắng nóng của quân ngũ đã làm cái bánh hơi biến dạng một chút nhưng dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ! Miss you!” vẫn còn đỏ nguyên và rõ nét lắm. Bạn gái của cậu Trọng mang lên tặng người yêu đấy. Sao mà cuộc đời bất công quá nhỉ? Tướng tá cao ráo đẹp trai như tôi (cho tôi làm cảm tử quân tí nhé) mà lại cứ ngồi nhìn hạnh phúc của người ta rồi thèm khát và ganh tị là sao?
Hôm nay có salad dầu giấm, thịt heo kho củ cải trắng, rau luộc chấm nước mắm kho quẹt, cơm trắng, “hào chiên trứng” (món này tên như vậy chứ không phải làm từ “hào”, chả hiểu cậu ấy chế kiểu gì nhưng ngon lắm nhé). À có cả món mà tôi rất thích ăn là canh rau bồ ngót với thịt băm nữa. Đời chiến sĩ, bữa sinh nhật đơn sơ! Vậy mà ngọn nến vẫn lung linh, tiếng nói vẫn giòn tan. Những ly rượu đầy tràn. Ấm lòng những người lính xa nhà đang vui cười nghiêng ngả!
Tôi thấy Phát không giữ nét buồn như thường lệ. Trong đôi mắt thường ưu tư đăm đắm, có hai ngọn nến lấp lánh như ánh sao. Những nét thời gian giãn đi trên gương mặt làm Phát trở nên trẻ trung và hấp dẫn. Có ai từng nói với Phát rằng, khi cười Phát sẽ đẹp lên rất nhiều lần hay không? Có ai thổ lộ rằng, khi Phát cười sẽ có một người đang dần dần say men rượu muốn ôm chầm lấy Phát mà siết thật chặt trong đôi tay rắn chắc mà thiếu tình cảm này hay không?
Ôi chao Phát khảy đàn ghi ta nghe rất hay. Hoà theo tiếng đàn dặt dìu đó là giọng hát cao vời vợi như ca sĩ Bằng Kiều. Tôi biết bài hát này. “Phút cuối” của nhạc sĩ Lam Phương.
Chỉ còn gần anh một giây phút thôi
Một giây nữa thôi là xa nhau rồi
Người theo cánh chim về vui với đời
Để lại thương nhớ cho kiếp đơn côi
…
Biết chi một đêm.
Tha thiết chi một đêm.
Rồi xa nhau nghìn trùng?
…
Nếu ngày nào tình ta đã phai
Ngày vui của anh cùng ai trên đời
Là hôm tiễn em về nơi cuối trời
Anh ơi bao giờ nhớ thương này nguôi.
…
Tự nhiên tôi cảm thấy sống lưng mình lành lạnh. Trước mặt tôi có phải là Phát đang vừa khảy đàn réo rắt vừa cất giọng hát cao vun vút nghe như đến từ cõi nào. Trong lòng bỗng có cảm giác gì đó khó tả, tựa như mình cảm nhận được trước một điều mất mát lớn sắp xảy ra. Đó là bóng ai mờ mờ ảo ảo ngồi trên chiếc giường tầng, hát hay đàn giỏi mà ôm một mối u uẩn trong tâm hồn, ẩn sâu trong ánh mắt buồn đăm chiêu. Đâu đó trước mắt tôi nhạt nhoà những làn khói trắng như ai đó vừa cất hơi thở trong cái lạnh êm êm của Đà Lạt đang rộ mùa hoa phượng tím.
Có một giấc mơ thật êm đềm lướt qua tôi. Tôi nghe phảng phất cái mùi rượu thấm sâu vào cơ thể vốn đã ngập tràn chất đàn ông ấm nồng nằm đó. Và tôi sẽ chỉ thích được nằm bên cạnh tự do nhìn ngắm nhìn một cơ thể trần truồng bất động. Tôi sẽ khẽ khàng áp má mình vào cái ai kia ngực to rộng. Sẽ áp mũi hướng về cái mũi ai kia đang phà ra nhè nhẹ hơi rượu nồng nàn hoà lẫn với cái hương vị riêng của một con người. Tôi sẽ thấy buồn cười với cái sở thích kỳ quặc đó của mình. Và cứ thế, môi tôi sẽ cứ chạm từ từ vào cái môi dày cong cong kia, sẽ chầm chậm, sẽ nhẹ nhàng, cứ như hai con chó âu yếm nhau vậy.
Những chú chim siêng năng đánh thức tôi khỏi giấc mơ đầu hạ nhiều mật ngọt. Tôi đưa tay bóp nhẹ trán để cố gắng nhớ lại những gì đã diễn ra tối hôm qua. Sớm tinh mơ nên trời se se lạnh. Tôi thấy cả cơ thể như có cảm giác mơn man vừa quen thuộc vừa xa lạ. Và trước mắt tôi là một anh sĩ quan cô đơn nằm trần truồng trên chiếc giường của mình. Nòng súng đang giương lên thật cao đón những cơn gió vô tình lùa qua khe cửa, len lỏi vào từng sợi lông xoăn xoăn làm cơ thể thêm nhột nhạt. Bên trên những vùng lông đen rậm rạp vẫn còn vương vãi những vết tích của một cuộc xuất binh. Sao mà tôi lại nằm đây trong tình trạng khoả thân với nhoè nhoẹt tinh dịch vậy nhỉ? Chẳng biết có ai đi ngang nhìn vào thấy tôi tênh hênh như thế này hay không? Ngoài trời vẫn còn phủ chút màu u ám nhạt và ánh mặt trời vẫn còn uể oải nằm thật sâu dưới những rặng cây.
Tập 32
Kỳ lạ thật nha, vẻ mặt thằng nào cũng bình thường như đêm qua chẳng có gì xảy ra vậy. Tôi ngầm quan sát từ sáng nay chẳng thấy ai có biểu hiện gì bất thường hết. Thế không lẽ tối qua tôi tự lột quần áo của mình à? Tôi say thì cũng nhiều lần lắm rồi nhưng chưa khi nào tôi tự lột quần áo của mình ra như thế. Tôi mà say vào là nằm lăn ra ngủ như chết đến khi tỉnh táo thôi chứ không có “tự phá hoại thân thể” như thế. Mà cũng lạ lắm, sao tối qua tôi say lúc nào không biết, mà có phải uống gì nhiều đâu. Vốn đây là trong doanh trại mà, tôi đâu có để anh em say sưa bét nhè còn ra kỷ luật thể thống gì nữa. Vậy mà mình lại… thế đấy! Tôi nghĩ mãi cũng chẳng hiểu chuyện gì nữa.
Có điều có một chuyện mà tôi nghĩ là mơ mộng nhưng sao ngẫm lại tôi có cảm giác rất thật. Đó là khoảnh khắc mà Phát đàn hát bài “Phút cuối”, tôi bỗng nhiên mơ màng đi rồi tưởng tượng ra cảnh hai đứa đang âu yếm nhau. Hay đúng hơn là tôi đang âu yếm một người nằm trần truồng trên giường. Tôi vẫn còn nhớ cái hơi thở và mùi đàn ông nồng đậm từ cái cơ thể tưởng tượng đó. Tôi vẫn như chưa quên cái cảm giác thô ráp của bàn tay mình chạm vào gương mặt ai kia. Và cả cảm giác mềm ẩm của môi khi chạm vào môi người đó. Vậy rốt cuộc là thật hay không thật nhỉ? Tôi cố bóp trán và hình dung lại cái cơ thể trần truồng trong cơn mơ màng của tôi. Không giống những cơ thể khác mà tôi từng nhìn thấy qua…
- Tuấn vào anh bảo – Anh Quân thấy tôi đi ngang nên gọi vào – Chú mày dạo này làm trò gì vậy?
- Trò gì… là sao ạ? – Tôi chột dạ, không lẽ anh có thấy cảnh tượng ấy đêm qua của tôi – Em… có làm gì đâu.
- Thì bày trò nhậu nhẹt say xỉn trong đơn vị chứ gì – Anh nghiêm mặt – Không lẽ vì tình cảm mà anh cứ bao che cho chú mày hoài hay sao?
- Dạ… em xin lỗi – Tôi cúi mặt lí nhí – Em cũng không định uống say vậy mà không hiểu sao…
Tôi dám cá là mắt anh Quân vừa thoáng nét gì đó tinh quái. Nhưng do đang lúc cúi mặt xuống nên tôi không kịp nhìn cho rõ lại. Vậy hẳn là đêm qua anh thấy mất rồi. Kể ra anh Quân có nhìn thấy cơ thể tôi rồi nhưng mà lần này nhìn thằng tôi say xỉn tự cởi quần áo ra rồi tự sục cho ra thì kì cục quá đi mất. Không biết lúc đó tôi có lảm nhảm, oằn mình ưỡn mẩy hay rên rỉ gì hay không nữa. Hic sao mà xấu hổ thế không biết nữa. Tôi không dám ngước mặt lên nữa để mặc cho anh ta cười cợt vào cái đầu để tóc đinh lởm chởm của tôi như con nhím xù lông nhọn trước kẻ thù. Là tôi đoán vậy chứ không biết anh đang nghĩ gì nữa.
- Thôi lần này cho qua – Anh mở lời – Đừng để có lần sau nữa nhé! Trước hết là kỷ luật của đơn vị mình sẽ bị giảm sút. Tiếp nữa là anh em đơn vị khác người ta biết lại nói xấu hoặc chê cười thì không hay đâu.
Anh chê cười như thế tôi đã xấu hổ lắm rồi nếu để người khác biết thì còn nhục cỡ nào nữa. Bởi người ta nói khôn ba năm dại một giờ. Tôi khôn mấy chục năm nay mà dại có vài chục phút. (Nói nhỏ: tôi không có khả năng kéo dài đến một giờ đâu, thật thà vậy để các bạn thương mến và nếu lỡ có dịp “ấy ấy” với ai thì cũng không bất ngờ trước khả năng của tôi nhé ^^). Nhưng mà nghe anh Quân nói vậy tôi cũng như cất được bao gánh nặng cũng như sẽ giải được bao nhiêu là khúc mắc trong đầu. Nghĩ anh thấy hết rồi nên tôi đánh bạo hỏi:
- Anh Quân… hôm qua em… - Tôi ngượng miệng quá đi mất – Em… có rên rỉ hay… làm gì khác…. không anh?
- Ha ha… là sao… - Cái ông Quân này rõ là biết hết chuyện rồi mà còn giả bộ nên nhịn cười không nổi đây mà.
- Thôi anh đừng đùa nữa – Tôi lấy một tay bưng mặt – Sáng giờ em xấu hổ lắm. May đi ngang qua đây nghe anh nói. Với anh thì em không xấu hổ lắm
- Nói năng gì lộn xộn quá Tuấn – Anh Quân đã thôi cười nhưng nét mặt rất kì cục, như là đang kềm những tràng cười trong cuống họng vậy.
- Thì.. tối qua em say quá… lột sạch quần áo ra nằm ngủ… lại còn tự sướng nữa… Anh thấy hết rồi còn bắt em kể lại nữa… Bực anh quá rồi đó! – Tôi làm một tràng xoá đi những ấm ức trong lòng nãy giờ.
- Trời… ha ha… có chuyện vậy nữa ha ha… - Rõ là cái ông thần này xạo nên vừa tỏ vẻ ngạc nhiên vừa cười sặc sụa – Anh không biết khúc đấy… ha ha…
Tôi cứ ngồi yên nhìn anh cười sằng sặc. Mặc anh ngồi tán hươu tán vượn, nào là “ái chà cậu sĩ quan hôm nay chiêu đãi anh em mà không gọi anh sang nhé”, nào là “tiếc quá nhỉ, mấy nay anh bức xúc quá chưa có ai cùng giải toả”, nào là “anh chưa thấy Tuấn lúc bắn ra ào ạt vừa rên hơ hơ nhỉ”…. Oài oài oài, nghe muốn xì hết khói trong đầu ra vậy đó. Tức thiệt. Hết xấu hổ rồi. Chuyển qua tức thôi! Tức cái thằng cha đại đội trưởng của tôi lắm rồi đó! Vái trời ông cười cho chết sặc luôn đi! Ông nói cười một lúc mà không chết thì cũng chán thôi. Tôi nói có sai đâu.
- Thôi anh nói thật nhé – Anh cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc – Tối qua anh… có “phi vụ”… nên vô tình sang thì trên bàn chỉ còn mình em đang ôm cây đàn gục gặc một mình hát cái gì mà cứ “biết chi một đêm” với “tiếc chi một đêm” anh không biết.
- Mà giọng em cao thật, anh hơi bất ngờ đấy Tuấn! – Anh lộ vẻ thành thực – Thường nghe em nói trầm trầm anh không nghĩ khi hát lại cao vậy đâu.
- Cầm cây đàn về đi – Anh trỏ vào cây đàn dựng trong góc rồi trầm ngâm – Em vừa đàn vừa hát làm anh nhớ đến một người bạn cũ.
- Ai vậy anh? – Tôi hơi lạnh sống lưng
- Hoài Nam ấy mà, em cũng biết rồi – Anh mơ màng nhớ lại – Cậu ta đàn rất hay, còn giọng hát thì khỏi chê… hay vào cao vút hơn em nhiều Tuấn ạ.
- Lúc anh sang thấy em là mấy giờ rồi – Tôi thấy gai gai người rồi nhưng mà vẫn cố trấn tĩnh hỏi
- À nhắc mới nhớ - Anh nghiêm mặt nhìn tôi – Hai giờ sáng đó nhé chú em!
- Trời ơi… - Tôi buộc miệng thảng thốt. – Lúc đó… em có mặc quần áo đầy đủ không anh?
- Ha ha… - Anh Quân lại cười cợt nữa – Có đủ, yên tâm chưa. Tối qua anh được người khác xử lý rồi, yên tâm nữa nhé! Nên anh tha cho chú chỉ dìu về phòng giùm rồi quên cầm luôn cây đàn theo về đây này.
Tôi về phòng trước cả tiếng bảo “về đi” của anh Quân. Ngoài trời nắng đã trải vàng chói chang làm sẫm màu những tán cây lớn. Thế mà tôi thấy có gì đó lành lạnh trong người. Phải chăng anh Hoài Nam không giúp tôi mà ngược lại còn quay sang quấy phá tôi nữa? Không lẽ ma cỏ đã bắt đầu xâm nhập vào tôi được rồi hay sao? Tôi làm gì biết đánh đàn, làm gì hát giọng cao vợi. Tôi làm gì say vào mà cởi cả quần áo ra như thế? Tôi làm gì mà say mèm khi mà bao nhiêu anh em còn tỉnh táo mà rút đi ngủ hết. Mọi người làm gì bỏ mặc tôi nằm đó với cây đàn chứ…
Tập 33
Chiều nay hơi nóng nực, tôi cũng muốn ra hồ tắm cho thoả thích. Nhưng mà ai cũng có ý tưởng đó cả thành ra hơi bị đông đúc. Tôi đang định cởi áo và quần dài ra thì thấy Phát ngồi trên bờ, tựa vào một thân cây, mắt vô định nhìn xuống, tay cầm một cọng cỏ dài ve vẩy trong không khí. Thấy đông quá nên tôi cũng lười tắm nên đi sang bắt chuyện nhân tiện hỏi cái vụ lỡ hẹn với tôi. Thấy tôi đến mà hắn ta vẫn cứ điềm nhiên ve vẩy cọng cỏ, mắt vẫn để đâu đâu. Nhìn hắn lúc này giống một đứa trẻ ngồi chờ mẹ đến đón mỗi lúc tan trường, mặc bạn bè chung quanh đùa nghịch thế nào, vẫn cứ dõi mắt ra xa xăm chờ bóng mẹ. Thấy vậy tôi cũng nguôi cơn bực bội đi nhiều và ngồi bừa xuống bên cạnh hỏi bâng quơ “sao không xuống tắm” làm hắn giật nảy mình.
- Tôi không biết bơi thủ trưởng ạ - Cái tên này hay kéo dài chữ thủ trưởng ra lắm. Gương mặt hắn bỗng hơi ngại ngùng khi thấy tôi ngồi bên cạnh
- Ư hừm! Gọi là anh Tuấn được rồi – Tôi tằng hắng cho có vẻ trịnh trọng và đưa mắt nhìn theo cái hướng vô định của hắn – Mới vào thì nghiêm chỉnh, thân quen rồi thì như anh em đi.
- Ừ thì Tuấn – Hắn đáp cụt lủn nhưng vẻ mặt có vẻ vui hơn một chút
- Anh Tuấn – Tôi chỉnh lại
- Tuấn! – Lúc này hắn mới quay sang nhìn tôi – Tui với ông bằng tuổi nhau mà sao tui phải “kiu” bằng anh?
- Chứng minh nhân dân ghi năm sinh rất là rõ – Tôi nghênh mặt nhìn hắn – Phát nhỏ hơn Tuấn một tuổi mà (chết rồi, tự nhiên mình cũng xưng tên với hắn như mọi khi đánh bóng chuyền, bụm miệng lại cũng không kịp nữa).
- He he, xưng tên rồi kìa anh gì mà anh – Hắn cười thật tươi
Nhìn hắn cười làm tôi nhớ đến câu thơ “những cô hàng xén răng đen, cười như mùa thu toả nắng”. Lạ lắm, gương mặt buồn rầu là thế nhưng khi nở nụ cười thì tôi như thấy cả một mùa xuân đang đến rộn ràng. Tôi muốn nói với Phát “Hãy vui cười hoài như thế có phải hay hơn không. Sao cứ giữ mãi bộ mặt u sầu làm chi cho cuộc đời mình thêm khổ”. Tôi vừa dứt suy nghĩ thì bộ mặt hắn lại trở về nét buồn muôn thuở làm tôi cũng thấy mất bớt niềm vui. Tôi quàng tay qua vai hắn tỏ vẻ thân thiết (tôi cũng không hiểu sao mình lại hành động dứt khoát gọn gàng như thế nữa):
- Hồi sinh Phát ra mẹ của Phát hẳn có nhiều chuyện buồn lắm à? - Tôi hỏi nhỏ với giọng trầm buồn
- Làm gì có – (Nói chuyện cụt ngủn vậy đó) Hắn có vẻ thiếu tự nhiên thấy rõ
- Vậy sao để nhiều nếp nhăn trên mặt thế kia – Tôi cười cười giễu cợt, đầu nghiêng nghiêng nhìn mặt hắn
- Ò vậy đó mà tui không có khó tính như người ta đâu – Hắn cứ như là nói tôi vậy đó. Tôi thấy đôi tai của hắn đỏ lên rõ lắm.
- Ủa nói ai vậy? – Tôi hơi ngơ ngác
- Phong long thôi trúng ai trúng – Hắn nghiêng đầu sang nhìn tôi rồi khẽ hạ vai xuống thoát khỏi cái quàng tay của tôi
- Phát nói Tuấn ấy hả? – Tôi hỏi mà không cần hắn xác nhận – Chưa biết ai mới khó chịu khó tính đâu nhé!
- Vừa khó tính vừa dâm – Hắn bĩu môi (Trời ạ cái tên này thật là quá đáng, dám nói tôi dâm nữa chứ. Nhưng mà tôi nghe vậy lại khoái chí và thấy hơi kích thích một chút).
- Trai nào không dâm? – Tôi vênh mặt lên
- Ò phải, mà đây là siêu dâm – Coi hắn buồn buồn vậy chứ mà nói chuyện móc họng lắm nhé!
- Ê dâm thì có mà siêu thì … chưa biết đâu nhé! – Mặc dù cãi lại vậy chứ tôi nghĩ nếu mình là siêu dâm chắc hay lắm, bay vô hiếp hắn đến quỳ lạy luôn.
- Lông kia cả đống vậy mà không siêu dâm – Hắn nói xong thì tự nhiên tỏ vẻ bối rối.
Tôi cũng bối rối nữa. Ủa sao tên này biết tôi nhiều lông ở chỗ … kia. Từ hồi hắn chuyển qua đây chưa khi nào tôi để mình trần chứ đừng nói là kéo quần xuống để lộ. Chết thật rồi, hay là tối qua hắn cũng nhìn thấy? Nhưng anh Quân có nói là khi đó chẳng có ai bên cạnh mà tôi vẫn đang mặc quần áo đầy đủ mà. Chẳng lẽ ổng xạo nữa rồi? Mấy cái chuyện nhức đầu đó bỗng nhiên kéo về làm tôi thừ người ra một lúc. Chừng trấn tĩnh lại thì tôi thấy mặt hắn và nghĩ rằng những suy nghĩ trong đầu của tôi nãy giờ có lẽ hắn hiểu hết hay sao đó. Chẳng có vẻ gì ngạc nhiên khi tôi im lặng một lúc lâu như thế. Nét mặt như đang suy nghĩ tính toán gì đó.
- Sao biết nhiều? – Tôi nhìn hắn dò hỏi – Thấy hồi nào?
- Uhm thì … thấy… rồi sao? – Hắn quanh co không trả lời đủ câu hỏi của tôi.
Rồi nhanh như cắt hắn đứng dậy tan vào trong đám anh em đang chơi đá cầu. Bỏ lại tôi đứng xớ rớ với cái cảm giác ngổn ngang khó tả, vừa thích thú khoan khoái, vừa ấm ức bức bối. Tôi nghĩ lại đêm qua mình nằm say mèm trong rượu thì Phát mò đến cạnh giường, từ từ cởi những cái cúc áo ra, rồi đến dây kéo quần, à không đến dây nịt trước. Từng vùng da thịt của tôi sẽ từ từ phơi bày trước ánh mắt của Phát. Và khi chiếc quần lót được lôi tuột ra thì thằng nhóc của tôi bật lên mạnh mẽ đến nỗi Phát phải hơi bất ngờ trước sự khoẻ mạnh sung mãn của tôi. Bàn tay của Phát khẽ ve vuốt lấy cái vật dài dài nóng nóng đang ứa ra chút nước nhờn trên đầu. Vuốt lên vuốt xuống chầm chậm rồi nhanh dần lên. Nhanh dần lên cho đến một lúc nào đó thì ngưng lại và bỏ tay ra là cho cây súng cứ nghiêng ngả qua bên này bên kia một lúc. Tôi nghĩ là Phát có ngậm vào cây súng của tôi. Cảm giác ướt át chật chội mà tê tê làm sao.
Nhưng mà không được! Bây giờ tôi phải ấm ức bực tức chứ thích thú khoan khoái thế này một hồi làm sao mà đứng lên được. Sao hắn lại canh lúc tôi ngủ say mà “xâm phạm thân thể” ngoài ý muốn của tôi như thế? (Nhưng mà tôi có muốn hay không ^^). Sao tự tiện lột hết quần áo tôi ra như thế? (Cảm giác có ai đó cởi quần áo cho mình sao mà thích thế nhỉ?) Sao lại …ấy xong rồi không mặc quần áo vào cho tôi lại để tôi nằm trụi lủi như thế cả đêm nhỡ tôi bệnh thì sao? Không bực bội sao mà được. Quân tử trả thù mười năm… lâu lắm!!! Cái tên này gây cho tôi mấy chuyện rồi nha. Không thể thua hoài vậy được!!!
Nhưng mà ngẫm lại cho kỹ, đó là suy đoán của tôi thôi chứ biết có phải là hắn hay không? Tự nhiên nghĩ đến đó tôi có cảm giác lành lạnh ở sống lưng. Mùa nóng mà sao tôi hay có cảm giác thế này không biết nữa. Hôm nào tôi phải lên quân y khám bệnh thử xem máy móc có còn hoạt động hay không mới được. Chuyện ma cỏ nghe cho vui thôi chứ không nên tin là thật. Đầu suy nghĩ nhưng mắt tôi vẫn nhìn theo hướng đó. Còn hắn ta vẫn chăm chăm nhìn vào trái cầu và thi thoảng tung chân đá khi đến lượt. Gương mặt vẫn đọng buồn nhưng có vẻ như những nếp nhăn đã giảm đi nhiều.
Tập 34
Thoắt cái mà đã đến cuối tuần nữa rồi. Doanh trại lại rộn ràng tiếng cười giỡn của quân và dân. Dân ở đây là thân nhân lên thăm con em đấy mà. Buồn cười lắm, khi đến thì ai cũng tay xách nách mang lỉnh kỉnh trăm thứ trong ba lô hay túi xách. Chừng ra về thì nhẹ tênh tênh mà trĩu nặng cõi lòng. Có khi là tuần sau lại lên thăm ngay thôi mà sao nhiều người cũng cứ bịn rịn quyến luyến lắm. Dạo này có cậu Trọng nấu ăn nên bên tôi cũng ít có chuyện tiếp tế lương thực. Chủ yếu là tiếp tế tiền hoặc thuốc lá hoặc rượu (thứ này tiếp tế lén lút nha, không được phép đâu đấy). Ăn đồ ăn do cậu Trọng nấu còn ngon hơn nhiều so với mấy cái đồ hộp, đồ nguội hoặc lương khô. Chà chà, mai mốt cậu ta xuất ngũ chắc là mệt mỏi lắm đây! À hôm nay không thấy bạn gái của cậu Trọng thì phải. Bù lại có cả một đám bạn học túm tụm với nhau cùng đàn hát vui vẻ lắm. Tôi cũng muốn nhảy bổ vào đám lố nhố ấy chung vui nhưng thấy cũng hơi kì cục nên chỉ đứng xa xa nhìn và cười ké cùng họ.
Tôi đưa mắt đảo thành hình cánh cung để bao quát hết cái khung cảnh nhộp nhịp của những ngày cuối tuần. Bên phía phòng anh Quân đang có người ra vào tấp nập lắm. Nhìn là biết ngay đang tổ chức nhậu nhẹt rồi. Ông đó chỉ được cái hay lên mặt với tôi thôi chứ có khác gì tôi đâu nào. Cũng thích nhậu. Cũng bê bối. Cũng mê trai (cái này thì tôi vẫn chưa hiểu lắm). Nói chung là cái gì mà ổng lên mặt với tôi là ổng đều có hết. Thế nào lát nữa ổng cũng ra mời quý vị phụ huynh uống tới bến cho mà xem. Nói vậy chứ tôi thích anh Quân ở chỗ này, phóng khoáng hào sảng lắm. Lúc nào cũng thấy anh vui cười. Kể cả sau vụ nổ chiếc xe tăng khiến cho con đường thăng tiến của anh bị ngưng lại một chút, anh vẫn chẳng tỏ ra buồn bã tiếc nuối gì hết. Cái này thì tôi không giống anh.
Khi mắt tôi đảo đến khu phòng ngủ thì thấy đồng chí Phát đang nằm sấp trên giường hí hoáy viết cái gì đấy. Rồi đấy, “when I think of you” nữa rồi. You là thằng Luân nào đó mà tôi chưa biết mặt, chỉ biết tên nó được viết bằng một loại chữ cầu kỳ, đặt trong một trái tim nhỏ. Hình như Phát cũng chưa có ai lên thăm bao giờ thì phải. Từ hôm về trung đội tôi đến nay, chẳng thấy Phát có sử dụng điện thoại di động và cũng chưa thấy cuối tuần nào mà hắn ra khu vực bố trí cho người thân đến thăm chiến sĩ. (Trong đơn vị tôi vẫn còn cấm chiến sĩ tân binh dùng điện thoại di động nhưng miễn là đừng công khai thì thôi chẳng ai bắt ép cái này làm gì.
Tự nhiên tôi thấy buồn buồn và lo lo làm sao. Tôi nghĩ đến Hoàng, cũng với vẻ mặt buồn thảm cố hữu. Khác chút là Hoàng tuy buồn nhưng luôn luôn đẹp trai còn cái tên Phát này nhìn mặt buồn thì chỉ thấy tội nghiệp chứ không có quyến rũ. Tôi nhớ có một người bạn nói với tôi là vận mệnh của mình cũng theo tướng mạo mà ứng ra đấy thôi. Ví dụ như mặt mày phơi phới vui cười suốt ngày như ông Quân thì vận rủi ít đến và vận may thường ghé. Còn cậu Hoàng buồn hắt hiu nên xui rủi đi ngang cái xe tăng làm sao mà nó nổ bị chết cháy thảm thương. Em Thái của tôi cũng thế nữa. Cho nên nói chung dạo này tôi cũng hơi sợ và cũng không dám để mình buồn phiền gì. Tôi còn mẹ, còn em nữa, trụ cột trong nhà mà!
Bữa hôm rồi có người bà con ngoài Hà Nội vào thăm mẹ, có hỏi thăm luôn cậu trai “trụ cột” trong nhà, hỏi khi nào thì lấy vợ để bác ấy sắp xếp vào vui chén rượu mừng. Oài oài, tôi chán nhất bà con vào thăm mà cứ hay hỏi chuyện này đấy. Mỗi lần được hỏi như vậy, thể nào mẹ tôi cũng gọi điện cho tôi ngọt nhạt “dạo này con có khoẻ không”, quanh co một lúc rồi cũng đưa tôi về vấn đề chính “lo kiếm bạn gái đi con, để lớn như mẹ mà còn có em nhỏ cực lắm nhé”. Những lúc như thế tôi cũng luôn dành cho mẹ câu trả lời “ai bảo mẹ ham vui làm gì”. Và mẹ tôi lại mắng yêu tôi “cái thằng mất nết, mẹ mà cũng dám nói như thế nên chả gái nào nó theo là phải!”. Oài oài mẹ sai rồi nhé, gái theo con đầy ra mà tại vì con lỡ… Mấy bạn biết rồi đấy!
Lại nữa rồi, khi khổng khi không nghĩ mấy chuyện không vui làm gì để rồi nằm vật ra giường mà suy tư. Suy tư thì lại nghĩ luẩn quẩn đến những mối quan hệ mà mình đã trải qua. Nghĩ đến thì lại phát… thèm được “ấy ấy” quá đi! Hay là qua “dụ dỗ” Phát thử xem sao? Thú thật là sau cái hôm lỡ hẹn, tôi hơi phân vân một chút, không rõ Phát có phải “đồng bọn” hay không. Thời may đọc cái sổ thì biết rõ hắn là vậy rồi. Chỉ ngại một chút là hắn đang thương cái thằng Luân nào đó. Tiếc cái là tôi không biết tên đấy ra sao nên khó giành chiến thắng lắm. Người ta nói rồi mà, “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”. Tôi biết “ta” rồi mà chưa biết “người” nên chưa dám đánh, sợ thua lắm, ha ha. Vừa nghĩ vừa đi, tôi đã đứng trước cửa phòng anh em từ lúc nào. Nghe tôi gọi “Phát”, hắn giật bắn người rồi khéo léo cất giấu cái sổ đi một cách bình thường cứ như là chẳng phải sổ gì ghê gớm bí mật cả. Tên Phát này giỏi tâm kế lắm đây, tôi khó mà đánh gục hắn nói chi là tên Luân kia nữa.
Tôi nghĩ chỉ có nhậu nhẹt thì mới dễ tạo ra mấy tình huống “ấy ấy” mà thôi. Cho nên tôi cũng rủ hắn đi nhậu. Hắn cũng cảnh giác lắm hỏi “có nhiều người nhậu hông, đông đông mới vui”. Tôi bảo hắn là hôm nay cuối tuần mà, ai cũng được người nhà lên thăm nên “chỉ còn Tuấn với Phát không có ai đếm xỉa đành phải đi nhậu với nhau thôi”. Ai ngờ nét mặt hắn xịu xuống một chút rồi ra vẻ lãnh đạm hết sức “ờ đi nhậu cho vui”. Hôm nay tôi phải thử lửa bạn Phát này xem tửu lượng thế nào. Tôi lấy bầu rượu làng Vân mà bà con ngoài Bắc gửi vào biếu ba Bình (ba Bình là chồng của mẹ tôi, nói vậy là đủ rồi không nói thêm gì nữa nhé), ba Bình không uống nên mẹ đưa tôi vì biết con trai của mẹ giống y chang bố nó. Tôi chưa có uống gì cả nên chưa say đâu, câu cú vẫn còn chuẩn mực và hành văn diễn đạt vẫn đúng thực tế.
Rượu làng Vân là một loại rượu ngon nổi tiếng ở ngoài Bắc. Rượu phải được cất từ nếp cái hoa vàng được trồng chính tại làng Vân Xá, xã Vân Hà, huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang nên gọi là rượu làng Vân. Tuy nhiên, người làng Vân Xá còn sử dụng một loại men rượu bí truyền chỉ có người trong làng mới biết. Còn rượu làng Vân ngon thế nào thì “mời anh (không mời chị nhé ^^), “mùa xuân… lên đây thăm tôi” sẽ biết ngay. Chỉ bật mí nhỏ là tôi đã từng đánh bại anh Quân lão luyện bằng rượu làng Vân này đấy! “Mâm cỗ” bày trên giường, đơn sơ một bình rượu, một con khô mực mà Phát đang xé nhuyễn ra, một ít giò lụa, chỉ thế thôi. Tôi rót ly đầu tiên uống cạn rồi chuyển ly tiếp theo cho Phát. Hắn cũng ực một phát sạch bách mà vẻ mặt vẫn không thay đổi gì. Kiểu này cũng là dân chinh chiến nhiều đây. Hai thằng nhấm nháp vài cọng khô mực rồi uống thêm hai chung nữa.
- Thấy sao? – Tôi hỏi
- Hông biết – Hắn nói trống không
- Gì kỳ vậy? – Tôi ngạc nhiên thật, thấy hắn uống ngon lành lắm mà
- Tui đâu phải bợm nhậu đâu mà biết rượu ngon rượu dở
- Thì cảm thấy sao nói nghe thử!
- Cay thấy bà nội – Hắn đáp tỉnh bơ – Giờ cái bụng tui sôi ục ục nóng bừng bừng rồi đây
- Hơi quê à nha! – Tôi tỏ vẻ không hài lòng – Rượu này ngon nổi tiếng dùng để tiến vua đấy nhé.
- Thì tui nói rồi – Hắn cười gian xảo – Gặp đứa không biết nhậu đi hỏi rượu ngon dở thì biết kết quả ngay liền đó.
- Vậy thôi cất không cho uống nữa – Tôi vặn nắp bình rượu lại
- Ế trời ơi, khoan đã – Hắn chặn tay tôi lại – Tuấn biết không, trong đơn vị mình á, có một người không chỉ dâm mà còn trùm sò nữa.
- Ai vậy? – Tôi buột miệng hỏi. Vừa hỏi xong là ức chế liền.
- Ha ha ha… - Hắn ôm bụng cười quằn quại trên giường
Tôi giơ nắm đấm nhứ nhứ vô mặt hắn. Cái tên này thiệt là hay móc họng quá đi. Nhưng mà nhìn hắn cười rũ ra tôi cũng thấy vui trong bụng lắm. Tôi cảm thấy vui sướng và sẵn lòng làm cho gương mặt buồn buồn kia luôn nở nụ cười trên môi và những nếp nhăn kia không còn vương trên mặt.
- Hey “trùm dâm” sao im re vậy? – Hắn đã khống chế được trận cười nhưng nét mặt thì hết sức nhăn nhở – Sao thủ trưởng của tui hiền quá chỉ biết dâm chứ không biết nói gì lại hết ta
- Ừ thì… nếu có thể làm cho Phát cười… - Tôi ngập ngừng rồi bỏ lửng câu nói.
Dường như khi ấy thời gian trong phòng ngừng trôi và không gian trong phòng đứng lặng. Yên lặng. Tĩnh mịch. Như nghe rõ tiếng đập của trái tim tôi và cả trái tim của cái kẻ thích móc họng tôi nữa. Ngoài trời lắng nghe được rất rõ tiếng hai con chim rượt đuổi nhau kêu những tiếng lích chích êm dịu. Vài tia nắng nghịch ngợm bỗng chiếu vào phòng làm ửng hồng đôi má của người đối diện tôi.
Tập 35
Tôi ngẩn ngơ nhìn “bàn nhậu” bỗng chốc trở nên cô đơn chỉ mình tôi với bình rượu với dĩa mồi. Phát đã bỏ chạy mất sau một lúc lâu cùng tôi chìm đắm trong yên lặng, cùng thưởng thức cảm giác thời gian lắng đọng, đứng im. Cũng hơi buồn một chút nhỉ. Mình chỉ mới he hé tấm lòng ra mà người ta đã “chạy mất dép” rồi. Vậy mà trong khi thế giới ngừng trôi, tôi đã đưa gương mặt của mình từ từ tiến lại gần gương mặt ai kia đang đỏ bừng lên vì xấu hổ hay vì bất ngờ trước những lời “đường đột” của tôi không rõ nữa. Chỉ rõ một điều là khi khoảng cách giữa hai cái mũi còn vô cùng rộng lớn thì tôi chỉ còn lại một mình. Vậy là rõ rồi đó. “Luân” viết đúng rồi đó chứ không phải “Tuấn” đâu “nguoimientay” ơi!
Tôi nằm vật ra mặc kệ mấy thứ đồ ăn với rượu đổ ngã lung tung ra giường và sàn nhà. Giờ tôi phải làm sao đây? Buồn quá, tôi mở điện thoại lên và log in vào Yahoo Messenger. Lơ đãng ngó vài cái offline messages người khác gửi cho tôi, những nội dung vô vị trôi vèo vèo qua mắt. “Em ten X o quan Y rat vui lam quen voi anh”, “Anh oi a co nguoi iu chua”, “Sao lau qua ko thay a online e nho a qua”…. Người gửi là ai đôi khi tôi cũng không nhớ nữa. Hẳn nhiều bạn sẽ cho là tôi chảnh hoặc đáng ghét đây. Cũng có người cho rằng tôi không thật lòng, online làm quen chỉ để tìm vui qua đường nên chẳng thèm nhớ ai cả. Mặc kệ, tôi cũng chẳng quan tâm làm gì, tôi sao tôi tự biết. Vừa lúc đó có dòng tin nhắn gửi đến (lẽ ra là không dấu nhưng tôi ghi có dấu để các bạn dễ đọc nhé):
“Hi e khoẻ không?”
“Dạ khoẻ a”
“Hôm nay có chuyện gì buồn lắm mới online hả?”
Đây cũng là một người bạn mà tôi không biết và cũng ít nói chuyện. Nhưng tôi nhớ một điều là anh chẳng mấy khi làm phiền tôi và chỉ nói chuyện nhiều khi tôi có ý định nói cùng. Được một cái nữa là anh khá tâm lý nên nói chuyện với anh cũng làm tôi bớt buồn nhiều. Anh nói đúng đấy, thường khi tôi buồn bực thì mới online mà thôi. Không biết có nhiều người giống tôi hay không. Tôi im lặng một lúc lâu rồi mới gõ lại cho anh vài chữ:
“Chắc em yêu rồi a ơi”
“Vậy à? Chắc tình yêu có trắc trở rồi”
Nghĩ cũng lạ, mặc dù chưa gặp mặt anh bao giờ, chưa từng nghe giọng nói, nhưng tôi cũng tin tưởng anh lắm. Vả lại đang có nhu cầu tâm sự nên tôi kể cho anh nghe tình cảm mới chớm nở của mình. Anh nghe xong thì gõ ra một lô những cái mặt cười rồi bảo tôi đâu có gì mà phải bi quan. Câu này của anh tôi thích lắm nè: “đồn nào mà không có địch”. Anh bảo tôi phải bỏ công chinh phục “đồn” chứ khơi khơi sung nào rụng vào miệng mình đâu. Mà giả dụ có sung rụng dễ như vậy thì ăn cũng không ngon mà lại mau quên mùi vị nữa. Tôi hỏi anh gợi ý cách chinh phục thì được nghe câu mất hứng hết sức: “cái này em phải tự mình đánh giá nhìn nhận đối phương mà có cách thích hợp chứ anh có biết gì người ta đâu mà hiến kế, hehe”. Ừ thì cũng đúng! “Vả lại, khi tự em giải quyết được một điều khó khăn thì cảm giác sẽ rất là yomost”. Cái này cũng đúng luôn!
Trước giờ tôi hơi thụ động và nói chung cũng là đứa may mắn. Người ta tìm đến với tôi và cố gắng gìn giữ mối quan hệ hơn là tôi làm như vậy. Cho nên tôi có thói quen hưởng thụ rồi, nay có chút khó khăn là đâm nản rất nhanh. Lạ nhỉ, trong công việc tôi không như thế đâu nhé. Giả như mà có việc khó khăn thì tôi cũng tìm mọi cách giải quyết cho bằng được. Và khi nhìn lại thành quả của mình, có khi thất bại nữa, tôi vẫn thấy vui vì mình đã nỗ lực hết sức. Đó cũng là một thành công rồi. Vậy tại sao trong chuyện tình cảm mình lại không tập cho cái tính nhẫn nại, cố gắng ấy?
“Tình yêu sẽ đến với những ai kiên nhẫn”. Câu này tôi đọc một lần trên mạng mà không nhớ chính xác là ở đâu. Được rồi, mình sẽ cố gắng kiên nhẫn, ra sức chinh phục. Tôi là chiến sĩ mà, chưa đánh mà đã đầu hàng hay sao? Quân thù có mạnh thì sức ta mới thể hiện được chứ. Tôi phải đánh thắng cái thằng Luân dở hơi nào đấy và sẽ để tên “Tuấn” của tôi hiện diện trong trái tim kia cùng với dòng chữ thật đẹp “When I think of you”. Tôi giơ nắm tay về phía trước như thể hiện một quyết tâm vậy.
- Làm gì thế Tuấn? – Chú Thành, chính uỷ trung đoàn bỗng đột ngột xuất hiện trước mặt tôi tự lúc nào và nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức khó hiểu.
- Dạ… cháu… đang… - Tôi lúng búng nói không rõ lời – Cháu đang tập kịch ạ!
- Chà năng nổ hoạt động quá nhỉ - Chú Thành khen và bắt đầu những “khúc hát” quen thuộc về bố tôi. Chú bảo tôi giống bố ở chỗ năng nổ và chịu khó. Chú có biết đâu thằng cháu của chú rất là dễ chán nản trong chuyện tình cảm đấy!
- Dạ theo phân công thôi ạ - Tôi giả vờ khiêm tốn – Chú sang có chuyện gì không ạ? Sao không gọi cháu sang cho tiện?
- Ừ chú đi qua đây có tí việc với anh Quân của cháu – Chú ngồi xuống ghế từ tốn rót trà – Nhân tiện chú dặn cháu chuyện này luôn ấy mà!
- Cháu nghe đây ạ - Tôi đỡ lấy ấm trà trong tay chú và rót vào tách.
- Hôm rồi cháu có đến viếng đám thất của cậu Hoàng phải không? – Chú Thành hạ giọng
Tôi còn hơi ngơ ngác không hiểu sao chú lại hỏi chuyện này thì chú nói tiếp: “Chuyện rồi cũng không thể giấu mãi được. Thôi chú nói cho cháu nghe để cháu biết mà cũng là tránh những chuyện tương tự về sau”. Hoàng không phải vô tình bị chết cháy thê thảm mà là cậu tự vẫn. Mẹ Hoàng ngăn cấm chuyện cậu với cô người yêu mà tôi đã gặp nên cậu bỏ nhà đi bộ đội để làm áp lực cho mẹ đổi ý. Nào ngờ mẹ cậu cũng sắt đá, chẳng những không thay đổi ý định mà còn bỏ mặc Hoàng chưa một lần nào lên thăm. Rồi không hiểu có thêm chuyện gì nữa mà cậu ta quyết định không sống nữa. Hoàng trộm súng, chui vào trong chiếc xe tăng đổ hết bình xăng trộm được ra đầy khoang bên trong rồi sau đó nổ súng làm phát cháy. Trong lúc ngọn lửa bùng lên thì có lẽ cậu hối hận nên nhảy ra nhưng vẫn không sống được. Chỉ tội cho Thái cứu người nên hi sinh mất rồi. Chuyện này chỉ có mỗi anh Quân vô tình chứng kiến mà không nghĩ ra việc Hoàng muốn tự tử nên không ngăn cản kịp.
Chú Thành bảo tôi để ý tâm tư của anh em hơn. Vụ chiếc xe tăng, mấy chú mấy anh bị kiểm điểm kỷ luật là một lẽ, nhưng quan trọng hơn là đã có hai đồng đội ra đi chỉ vì sự vô tâm của anh em chung quanh. Mình là chỉ huy lại càng phải sâu sát đến tâm tư tình cảm của anh em. Anh em đã chọn lý tưởng phục vụ cho Tổ quốc thì những người chỉ huy phải hỗ trợ anh em những khó khăn về vật chất cũng như tinh thần để anh em luôn vững vàng cho lý tưởng thiêng liêng và cao đẹp ấy. Tôi nghĩ cũng đúng. Mọi người thấy Hoàng buồn bã triền miên vậy chứ có khi nào hỏi han xem có chuyện gì hoặc giả chia sẻ với cậu ta cái gì đâu. Đúng là chúng tôi đã quá vô tâm nên một người ra đi kéo theo một người vô tội.
Tôi bỗng nhiên liên tưởng đến nét mặt u buồn của Phát mà rụng rời cả tay chân.
Tập 36
Rõ ràng là hắn tránh mặt tôi. Cố ý chứ không phải vô tình đâu. Như hồi trưa nay thôi, vừa thấy bóng tôi đi vào phía nhà vệ sinh là hắn quýnh quáng đi mất quên cả dây kéo quần. Tôi gọi với theo với ý định nhắc hắn cái dây kéo thôi chứ chẳng có ý gì khác. Mà dù có ý gì khác cũng chẳng thực hiện được vì tôi càng gọi hắn càng giả điếc và đi nhanh hơn. Gọi hai lần tôi sinh bực bội không thèm nữa. Tôi nói rồi, gì chứ mấy chuyện tình cảm tôi thiếu kiên nhẫn lắm. Đừng thấy tôi có ý có tứ mà chảnh nha! Tôi dù sao cũng quen cuộc sống lẻ loi rồi cho nên không có hắn bên cạnh thì tôi cũng chỉ hơi buồn chút thôi chứ đâu có chết. Bực bội sinh nóng nực. Rảnh rỗi sinh nông nỗi. Tôi bỏ ra hồ nước tắm.

Tôi lững thững đi ra hồ nước. Mặt trời đã mệt mỏi sau một ngày dài đi từ đông sang tây và đang dùng những ngón tay màu sẫm bóp tắt từng tia nắng chiều yếu ớt. Khung cảnh chung quanh vắng lặng và u ám vì anh em đến giờ ăn tối. Tôi không thèm ăn luôn. Ta nói nông nỗi là vì lúc đó hơn sáu giờ tối rồi mà còn đi xuống hồ tắm. Tôi đưa tay cởi cúc, quăng cái áo lên một cành cây. Quăng luôn quần dài lên cành cây rồi từ từ đi xuống hồ. Buồn cười gì đâu, tự dưng tôi nghĩ mình sao giống mấy sơn nữ đi tắm suối quá chừng. Lén lút canh chừng có trai làng nào nhìn ngó hay không. Có điều khác ở chỗ mấy chị em sơn nữ ngó nghiêng ngó dọc xem có ai không để mà tránh đi chứ tôi ngó để nếu thấy có cu cậu nào thò mặt ra là tôi giả như không biết cho xem hết luôn. Như thế thì “sơn nữ” cũng không mặc gì hết mới phải chứ. Hôm nay bực rồi khuyến mãi cho đứa nào may mắn.
Tôi từ từ cởi bỏ quần đùi rồi đến quần lót vứt dưới chân. Nóng là phải, mặc chi đến ba quần. Hồi ở nhà mặc có hai quần thôi, tối đi ngủ thì chỉ mặc quần đùi. Còn từ khi có bộ quân phục rộng thùng thình này thì lại ba quần cho nó có mông có đít mới hấp dẫn. Nói đùa chứ đó là thói quen của bộ đội vậy thôi. Tôi nhìn xuống vùng lông rậm rạp của mình. Thằng nhỏ của mình cũng đẹp lắm chứ bộ. Mặc dù không phải hàng khủng nhưng cũng là hàng Việt Nam chất lượng cao à nha! Nói chung tôi cũng đả thông tư tưởng rồi, với chiều cao cân nặng như vầy thì chiều dài của chú nhóc như thế là ổn. Mà khoa học có nói rồi đó, phần sâu bên trong hậu môn chỉ dài khoảng năm đến bảy xăn-ti tuỳ người. Dài quá đâm người ta đau lắm chứ hết sướng rồi. Còn sợ người ta đau thì mình lại không lút cán được thì lại không phê.
Tự tán tụng một lúc lâu mà chả có ma nào nó thò mặt ra. Tôi bèn bước hẳn xuống nước rồi từ từ khoả nước bơi ra giữa hồ. Ái chà, sau một ngày nắng oi chói chang, nước trong hồ vừa ấm vừa mát rất là sảng khoái. Tôi ngửa người ra thả nổi. À nói cho các bạn biết nhé, tôi có biệt tài thả nổi rất lâu đấy. Mặc dù không phải dân sông nước nhưng từ khi học bơi xong thì tôi có thể thả nổi hàng giờ không chìm. Tôi cũng không hiểu sao mình làm được như thế. Chắc là máu đặc công của bố tôi để lại cho tôi. Ông còn để lại cho tôi nhiều thứ lắm ví như chú em nhỏ đang ngóc đầu lên kia kìa.
Ai trên bờ nhìn tôi lúc này chắc buồn cười lắm, y như một thân chuối trắng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, ngay chính giữa thân chuối có một cây cọc nhô cao lên trời. Ước gì lúc này có ai bơi chung và sục cho chú nhóc ấy giùm tôi nhỉ. Bỗng có một tiếng động nghe như tiếng người bị té vậy. Lúc đó máu khùng của tôi tan biến ngay và chút xấu hổ còn sót đã trở lại. Tôi vội lật úp mình lại, để chìm từ ngực trở xuống, chỉ nổi cái đầu lên thôi. Tôi bơi lại sát bờ để nhìn cho rõ xem thằng nào “dám rình trộm anh tắm”. Chả có đứa nào may mắn thế cả, chắc gió thổi làm chiếc quần dài của tôi rớt cái “phịch” xuống dưới đất kia kìa. Kệ nó đi, lát tôi cũng giặt thôi, có dơ tí cũng không sao. Mà giờ này bọn nó đang ăn cơm với chém gió có ai mà khùng như tôi nhịn đói đi bơi đâu mà.
Thế là tôi lại thả ngửa người chỉa cây súng mới mềm oặt đang từ từ cứng lại lên trời. Vừa nãy hốt hoảng lên cây súng của tôi nhỏ lại thật nhanh khác hẳn thời gian để nó to lên trở lại. Bây giờ cũng khá tối rồi nên tôi cũng không thể nhìn rõ được nó. Tôi bỗng nảy ra ý định khùng điên khác. Thử xem tài bơi lội của mình thế nào. Tôi chỉ bơi bằng hai chân, còn hai tay đưa lên vuốt nhè nhẹ vào chú nhóc của mình. Tôi dùng hai bàn tay của mình lần lượt vuốt lên vuốt lên, càng lúc càng chặt hơn. Trong khi cả người vẫn trôi lững lờ theo nước chảy.
Đúng là bỗng nhiên muốn… nứng. Cũng khá lâu rồi không được “ấy ấy” mà. Tôi bắt đầu tưởng tượng ra một cơ thể nóng bỏng của ai đó. Nếu cởi hết quần áo của Phát ra thì sẽ như thế nào nhỉ. Có lẽ đó là một thân hình cân đối, có lẽ không mập lắm. Quan trọng là hàng họ thế nào? Hẳn cũng không tệ đâu. Ít ra cũng bằng hoặc hơn tôi ấy. Dùng ai để so sánh và tưởng tượng bây giờ nhỉ? Các bạn có biết không, trong đầu tôi đang bận xua những hình ảnh của Thái tự dưng tràn trụa đầy trong ấy. Bỗng nhiên cảm thấy như có ai đó đưa hai cánh tay ra thành hình cái móc, móc trọn cái cơ thể trần truồng đang nổi bềnh bồng. Rồi có cảm giác như một cái gì đó nóng ẩm bao bọc cả con cu của mình.
Không biết các bạn có tưởng tượng được không chứ lúc này tôi có cảm giác cả người mình căng thẳng ra và có ai đó ẵm lấy mình mà đưa lên đưa xuống để cái miệng của hắn thoải mái sục thằng nhóc của thật chặt làm tôi phê quá cứ rên “hơ hơ” trong miệng. Vòng tay vô hình đó càng lúc càng siết chặt lấy cả phần cơ thể ngang mông của tôi trong khi đưa cả người tôi lên xuống càng lúc càng nhanh hơn khiến cho con cu của tôi và cái miệng nóng ẩm của hắn va chạm nhau mỗi lúc mỗi nhanh hơn càng làm tôi phê hơn đến nổi tiếng rên không còn phát ra được mà cứ ú ớ trong miệng mà thôi.
Tôi muốn lấy tay ngăn hắn lại vì tôi muốn ra lắm rồi nhưng đôi tay chẳng có chút sức lực nào cả. Tôi cảm giác được những tia nước mát mẻ bay tung toé lên chân, lên ngực, lên bụng và nhất là đầy tràn trên mặt. Tôi vốn đang bận gồng mình chống lại cảm giác sướng cực độ khi cái miệng của hắn mút chặt lấy cây súng của mình, giờ lại phải bận rộn điều khiển hô hấp sao cho nước không chui vào miệng vào mũi. Tôi muốn la lên thật to vậy mà bao nhiêu âm lượng đi đâu mất mà chỉ nghe tiếng khào khào trong không gian đang rộn ràng tiếng côn trùng kêu. Vừa sướng vì được sục, vừa bức bối vì những tia nước đang bắn vào miệng vào mũi khiến tôi không có nhiều sức lực để chịu đựng lâu hơn nữa. Thế rồi bỗng như trời cao ngập tràn mây trắng bồng bềnh mềm mịn như bông gòn gói lấy cả người tôi và tôi khoan khoái đến lả người đi trong khi tinh khí bắn phụt phụt lên trời cao làm cơ thể giật giật mấy cái.
Tập 37
Mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong một không gian lạ lẫm, chung quanh tôi không phủ nhiều màu lá nguỵ trang quen thuộc mà là những mảng màu trắng sạch sẽ nhưng vô hồn. Chết thật, hình như mình đang trong bệnh viện thì phải? Tôi nhớ là sau khi xuất tinh, tôi nhắm mắt nằm một lúc lâu, mặc kệ mình có còn nổi trên mặt nước hay chìm sâu vào trong lòng hồ rồi. Tôi đang mệt mỏi lắm! Rồi hình như tôi trôi vào sát bờ và có ai đó lay tôi dậy. Thế mà mở mắt ra đã ở trong bệnh viện rồi. Kì dị hơn là cái người lay tôi thức dậy chính là Thái. Ủa sao em ấy ở đây lúc này nhỉ? Tôi cất giọng mệt mỏi hỏi:
- Sao em ở đây vậy Thái? – Giọng tôi vẫn còn khào khào nhưng do chung quanh yên tĩnh nên cũng nghe rõ được – Đây là đâu?
- Trong quân y viện đó anh – Thái đáp bằng một giọng nói trong trẻo xa vắng khác hẳn với âm trầm trầm thường ngày.
Chợt thoáng trong đầu tôi một cảm giác kì cục lắm, kiểu như tôi cảm thấy có điều gì đó mâu thuẫn, không hợp lý mà chẳng biết là điều gì. Tôi nhìn Thái sửa tấm chăn trắng đang đắp lên người tôi, hoặc là đi dọn dẹp lại cái tủ kê sát đầu giường mà trên đó có một bọc cam sành với một hộp sữa bột to hiệu Ensure, hoặc là làm những việc linh tinh gì khác của một người thân chăm sóc bệnh nhân. Nhưng cứ chốc chốc là quay lại nhìn tôi cười một cách hiền lành và bẽn lẽn. Hình như da của Thái trắng hơn bình thường thì phải. Lúc trước em ấy vốn là anh chàng lực điền nâu rám thế mà hôm nay trắng trẻo như mấy chú công tử bột nên tôi thấy hơi xa lạ một chút.
- Anh Tuấn ơi anh đói bụng không? – Vẫn bằng giọng nói xa vắng trong trẻo Thái hỏi khẽ – Em pha sữa cho anh uống nhé?
Giờ thì tôi hiểu điều không hợp lý vừa nảy ra trong đầu mình là gì rồi. Thái chết rồi mà, sao lại đang hiện diện bên cạnh tôi? Vậy không lẽ tôi chết rồi hay sao? Tôi chẳng có cảm giác gì là mình vừa chết đi cả. Tôi nhớ mẹ tôi kể là khi người ta chết đi, hồn sẽ lìa khỏi xác và có thể bay lơ lửng trong không trung. Còn tôi cứ nằm ỳ với cái cơ thể trần truồng trên giường đây mà làm gì chết rồi được. Vậy không lẽ Thái hiện về thăm tôi? Không lẽ chuyện ma cỏ đã hiện hữu trước mặt tôi rồi hay sao? Nhắc mới nhớ, tôi mở chăn ra xem mình đã mặc quần áo hay chưa nhưng không cảm thấy tay mình đâu nữa cả. Tôi mất hết sức lực rồi hay sao đó. Tôi quay sang Thái hỏi bằng giọng khào khào:
- Thái xem giùm anh coi có mặc quần áo đầy đủ không? – Lạ một điều là tôi không có cảm giác sợ hãi khi Thái chỉ còn là một hồn ma vất vưởng mà vẫn thấy thân thuộc như ngày nào cứ hay gọi “anh Tuấn ơi” thật thân thương – Anh không còn sức lực gì nữa.
- Làm gì còn sức nổi… Mặc đầy đủ rồi – Thái cười tinh quái, nét mặt này rất là quen thuộc – Nhưng mà trước đó thì không có mặc gì hết, hi hi.
- Ừ, anh nhớ em quá nên kiếm chỗ tự xử – Tôi nói với vẻ mặt trìu mến – Nhưng anh nhớ em mất rồi mà sao lại ở đây với anh thế? Không lẽ anh cũng “anh dũng hi sinh” rồi sao em?
- Xuỳ, không dám nhớ em đâu, cũng chẳng phải hi sinh cái cóc khô gì cả – Thái lướt đến như làn gió nhẹ, đích thị không phải kiểu đi đứng của người sống, đưa tay bóp nhẹ mũi tôi – Anh còn sống nhăn và mới vừa tỉnh lại sau một cuộc “thẩm du” ghê người, đến nỗi phải nhập viện, hà hà.
- Trời thần ơi – Tôi chép miệng – lần đầu tiên mới có trường hợp thủ dâm đến nhập viện.
- Thì ai bảo anh tơ tưởng đến thằng Phát nhiều quá làm gì, cho nên anh mới bị người ta… – Thái bỗng khựng lại không nói tiếp.
- Vậy hoá ra em là cái người ôm siết anh đến nghẹt thở đấy à – Tôi cợt nhả – Nhưng anh thích được nâng lên nâng xuống kiểu như vậy lắm!
- Anh Tuấn ơi anh dâm thiệt nha, bệnh vậy mà còn ham hố! – Rồi Thái hạ giọng nghe buồn buồn – Nếu em làm vậy được thì hay quá rồi.
- Vậy thì ai khác hả? – Tôi hơi hoảng sợ
- Thôi em không nói đâu – Thái nhìn tôi trầm tư – Chỉ là sau này anh bớt theo đuổi thằng Phát đi. Anh có nhớ lần trước anh say mèm ngủ không mặc quần áo gì không? Mà thôi… em chỉ có thể nói là hiện có người theo nó rồi, anh đụng đến là không yên ổn được.
- Sao thế? Người nào đáng sợ lắm à? – Tôi cảm thấy gai ốc đang nổi đầy người của mình – Hay em ghen nên mới nói vậy cho anh sợ?
- Không anh – Thái kề sát mặt tôi nói khẽ và chậm rãi – Em yêu anh và chỉ biết yêu thôi chứ không mong anh đáp lại đâu… Em cũng không ghen với bất cứ đứa nào cả... Em yêu anh… và em cũng sẽ vui nếu anh tìm được cho mình hạnh phúc thật sự…. Tình cảm là của em, em sẵn sàng trao đi không tiếc gì cả… Nếu may mắn thì được đáp lại. Nhưng… nếu không được thì… ít nhất em cũng đã để cho con tim mình được sống… những ngày tháng dành trọn vẹn những yêu thương mà em có… cho cái người quan trọng nhất trong cuộc đời này… là anh đây!
Những lời tâm sự chứa chan tình cảm của Thái làm tôi cảm thấy nóng ấm trên gương mặt. Những giọt nước mắt đã thoát ra được hai khoé mắt mệt mỏi và lăn từng hạt tròn trên đôi má của tôi. Lời Thái sao nghe buồn ghê lắm. Đó là một suy nghĩ của một người đang hết sức lẻ loi và cô độc. Đơn phương dành tình cảm cho một người mà biết chắc người ta chẳng bao giờ đoái hoài đến mình. Trong khi người ta tung tăng khắp nơi, nay người này, mai đứa khác. Vậy mà khi kề cận bên tôi, Thái lúc nào cũng ân cần, quan tâm. Đến khi mất rồi vẫn quanh quẩn cạnh tôi để chăm sóc tôi nữa. Những giọt nước mắt tuôn ra nhiều hơn. Mỗi lúc một nhiều hơn mà chẳng kịp trôi đi nên cứ dồn ứ trong đôi mắt làm cảnh vật thêm nhạt nhoà. Thương em quá Thái ơi!
Tập 38
- Tuấn, làm gì mà khóc vậy? – Tiếng ai đó nghe quen lắm vang bên tai tôi
Phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chùi mắt để nhìn cho rõ. Là anh Quân. Chẳng thấy Thái đâu cả. Trước mắt tôi vẫn là một không gian nhiều mảng màu trắng sạch sẽ mà vô hồn. Trên chiếc tủ đầu giường vẫn là bọc cam sành với một hộp sữa Ensure. Tôi vẫn đắp cái chăn màu trắng ngay ngắn. Mở chăn nhìn vào bên trong, đúng như Thái nói, tôi đang mặc quần áo chỉnh tề. Ngạc nhiên thật, tôi đã có thể cử động đôi tay dễ dàng, khác hoàn toàn so với vừa mới đây thôi. Tôi ngơ ngác hỏi anh:
- Thái đâu rồi anh?
- Thái nào? Chú làm anh sợ quá đấy Tuấn ạ.
- Thái vừa mới đây mà!
Tôi kể cho anh nghe chuyện vừa nãy nhưng không nói đến những tâm sự thầm kín của Thái. Thật là khổ tâm, anh Quân thân là thế, lại hay có những chuyện tình dục đồng tính, thế mà tôi chưa từng thừa nhận với anh về bản chất con người mình. Có khi anh nghĩ tôi chỉ là dạng đồng tính thay thế và chẳng lấy gì làm nghiêm trọng. Chắc anh nghĩ khi tôi gặp một người con gái vừa mắt vừa lòng thì tôi sẽ quên hết những khoái cảm mà đàn ông mang lại. Nghe chuyện xong anh cốc nhẹ vào đầu tôi:
- Chú lại mê sảng nữa rồi.
- Không em có mê sảng đâu
- Mê sảng đấy! – Anh chậm rãi nói – Chú có biết sao mình lại nằm trong đây không?
- Thái chưa kể thì anh vào nên em ấy biến mất rồi
- Ôi Tuấn ơi chú làm anh sợ quá – Anh nhìn tôi một cách thương hại – Không phải anh sợ chuyện ma cỏ chú kể mà là anh sợ lời bác sĩ nói đấy.
Bác sĩ bảo tôi bị suy nhược thần kinh nhẹ, đang có xu hướng trầm cảm. Sao lại như thế nhỉ? Tôi có bị sốc bị stress gì đâu mà lại suy nhược thần kinh? Và do thế tôi hay có ảo giác, hoang tưởng. Nếu tiếp tục trở nặng hơn có khi sẽ biến thành tâm thần phân liệt. Oài oài, nghe sao mà sợ thế kia? Anh Quân nói là dạo này tôi có biểu hiện ảo giác nhiều lắm đấy. Ví dụ như lần trước sáng thức dậy không mặc quần áo gì cả cũng không hiểu vì sao. Ví dụ như tự nhiên tối trời lại lang thang đi tắm để suýt chết đuối may mà cứu kịp. Ngay cả việc trò chuyện với Thái cũng là biểu hiện của ảo giác đấy. Nhưng mà ai là người cứu tôi thì anh chưa nói, Thái cũng chưa nói. Tôi vừa định hỏi điều này thì anh bắt điện thoại lên nghe nên tôi đành chờ. Anh vừa nói xong thì vội bỏ đi hối hả sau khi quẳng cho tôi một câu thân tình: “Ráng nghỉ ngơi đừng nghĩ quẩn quanh nhiều quá nhé ku. Mấy đứa em nó ở ngoài hành lang này, cần gì thì gọi nhé!”.
Tôi cất tiếng gọi thì cậu Trọng thò đầu vào cửa. Thấy mặt tôi đã tỉnh táo cậu kéo ghế ngồi bên cạnh giường và gửi lại tôi cái điện thoại di động tôi làm rớt bên bờ hồ. Trọng cũng không biết nhiều về chuyện tôi suýt chết đuối. Mà chắc cũng chẳng ai biết được trừ cái người cứu tôi và người bác sĩ ở quân y cấp cứu cho tôi. Khổ nỗi là người bác sĩ đó vừa cấp cứu cho tôi xong thì vội đi công tác mãi tận Hà Nội đến hết tuần sau mới về. Sau khi cấp cứu xong thì tôi được chuyển sang viện này để điều trị về thần kinh. Nhảm nhí thật. Tự dưng bị gắn cái mác “thần kinh yếu” vào thì làm sao mà tôi làm chỉ huy được nữa.
Nhưng tôi dám chắc tôi chẳng bị suy nhược thần kinh gì đâu. Rõ ràng là có mấy cái yếu tố tâm linh mà trước giờ tôi vốn không tin đang ám ảnh lấy tôi hay sao đó. Nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ rồi. Thì ra bây giờ là quá nửa đêm. Tôi đi tắm lúc khoảng sáu bảy giờ gì đó. Nghĩa là tôi đã mê man khoảng sáu tiếng đồng hồ rồi. Thôi mệt quá tôi chẳng thèm nghĩ nữa. Tôi bảo Trọng có gì làm thì cứ tự nhiên đi, tôi muốn nằm nghỉ một chút. Tôi muốn một mình để có gì Thái đến thăm tôi. Chắc Thái biết rõ chuyện hơn mấy “người phàm” này.
Nằm một lúc mà chẳng thấy Thái đến. Không biết cậu ta làm gì. Nói chung tôi chưa có nhiều kiến thức về mấy chuyện này nên chẳng hiểu được cậu ta đi đâu, làm gì, với ai. Buồn quá tôi mở điện thoại lên để đọc tin tức chơi. Ối cái gì thế này, đây không phải là điện thoại của tôi. Cái điện thoại này nhìn còn khá mới. Bên trong chẳng có nhiều thông tin gì cả nên tôi không biết của ai. Tôi gọi Trọng vào thì cậu bảo không biết là của ai, thấy rớt bên hồ thì nghĩ là của tôi thôi. Tôi lấy máy đó gọi vào máy Trọng thì hiện lên số lạ không biết là số của ai. Trọng ra ngoài hỏi hai anh em khác cũng không biết. Chắc của người cứu tôi đây mà.
À tôi nhớ rồi. Lúc chiều đi tắm tôi đâu có đem điện thoại theo mà đang tắt nguồn để sạc trong phòng mà. Tôi nhắn Trọng nhờ ai sáng mai đem vào để tôi tiện liên lạc. Buồn ghê! Cái máy đi động này chẳng có gì trong ấy cả, cũng không xài sim 3G nên tôi cũng không có online được. Vật vã một lúc tôi cũng ngủ thiếp đi. Một giấc ngủ thật sâu và dài cho đến khi một chị y tá bước vào đánh thức tôi dậy để chích thuốc. Ngượng chưa này, để con gái cởi quần ra dí kim tiêm vào mông mà hãi đến nỗi thằng nhỏ teo héo luôn.
Sau khi cô y tá ra ngoài rồi thì Trọng bước vào với bát cháo nóng thơm phưng phức. Chắc là chính cậu ta nấu rồi, thèm ăn liền ghê! Mặc dù vậy, tôi bảo Trọng để đó cho nguội lát tôi tự ăn. Phải thể hiện mình mạnh mẽ và bác sĩ chẩn đoán không đúng chứ ai đời trai tráng khoẻ mạnh như ri mà bị gọi là thần kinh yếu. Nghe mấy cái gì liên quan đến “yếu yếu” là không thích rồi. Như yếu sinh lý chẳng hạn, kỵ cái đó lắm nha!
Húp xong tô cháo, tôi đặt cái tô trống không lên đầu tủ và rót nước uống. Lúc này tôi muốn đi ra ngoài dạo quanh bệnh viện nhưng mà chưa được đi. Bác sĩ dặn phải uống xong cữ thuốc trưa nay để theo dõi mới được phép loanh quanh ở đâu cũng được. Có khi ngày mai hoặc ngày mốt xuất viện về lại đơn vị được rồi. Nói chung cũng nhẹ mà chỉ là cái ông Quân nghe chẩn đoán ban đầu sợ quá lên làm thêm trầm trọng bảo bác sĩ theo dõi kỹ rồi hãy quyết định cho xuất viện. Thế là được dịp nghỉ ngơi coi như là đi tịnh dưỡng. Nghĩ đến anh Quân lo lắng cho mình thế tôi cũng vui lòng. Anh cũng chưa thông báo về cho mẹ tôi mà chờ tôi tỉnh lại hỏi ý kiến. Ừ thế càng hay, tôi sợ mẹ lo rồi phải bỏ công bỏ việc, bỏ con bỏ cái mà lên đây thì cũng phiền toái. Tôi có bị gì đâu. Chắc chắn là tôi không có suýt chết đuối! Chắc chắn là không phải thần kinh yếu!
Nhưng mà nói gì thì nói, tôi cũng có chút gì đó mệt mỏi lắm. Muốn yên tĩnh nghỉ ngơi. Thế nên nằm đây vài hôm cũng không sao. Tôi nhớ ngày xưa lúc bố bệnh, ngày nào tôi cũng ở trong bệnh viện với bố. Thế mà giây phút bố ra đi thì tôi lại không có mặt. Lúc đấy đúng lúc tôi đi ăn tối nên mẹ và em gái tôi là người chứng kiến. Có những khoảnh khắc mà mình ước ao được hiện diện cùng người mình yêu thương để cùng chia sẻ. Tiếc là tôi đã lỡ cái dịp ấy và cứ thường hối hận mỗi khi nghĩ đến. Nhịn ăn một bữa thì đã có làm sao? Giống như tô cháo thơm nức kia nếu tôi không vội ăn ngay thì tôi cũng vẫn khoẻ mạnh cơ mà!
Nghỉ vẩn vơ như thế là do trong đầu tôi vừa nảy ra câu hỏi: “Không biết Phát có đến thăm mình không nhỉ”. Nếu là bên ngoài thì dễ rồi. Còn cái này là trong quân đội, đâu phải tuỳ tiện mà đi được. Ai muốn lên đây thì phải được anh Quân phân công, mục đích đi là để chăm sóc cho tôi. Thế đấy! Không lẽ tôi bảo anh Quân sắp xếp cho Phát lên chăm sóc tôi. Anh Quân được một điều là cũng hiểu chuyện mà hoá ra lại không đúng ý tôi lần này. Thế nào anh cũng sắp xếp mấy anh em thân cận với tôi mà anh biết như anh Trung này, cậu Trọng này hoặc là hai thằng Quang phò với Lộc heo. Còn Phát, tôi có thổ lộ cho anh bao giờ đâu mà anh để tâm đến.
Tập 39
Chả hiểu cái tên Phát quái quỷ này có bùa mê thuốc lú gì hay không mà sao tôi nghĩ đến hắn hoài thế không biết? Nhìn kỹ thì cũng bình thường như bao thằng trai khác đâu có gì hấp dẫn nổi bật đâu. Tóc tai thì không gọn gàng lại cứ loà xoà trên trán. Ừ thì có cái lúm đồng tiền nhìn cũng duyên duyên một tí. Nhưng gương mặt buồn có hai vệt thời gian dài hai bên khoé miệng. Lại còn cái tật nói chuyện móc họng sốc óc nữa chứ.
Nằm trên giường cứ lăn qua trở lại mãi buồn chân gì đâu. Mà càng nằm thì lại càng hay nghĩ đến hắn mới khổ. Có khi nào tôi bị suy nhược thần kinh là do yêu hắn không nhỉ? Cũng có thể lắm. Tôi vốn kém kiên nhẫn trong chuyện tình cảm mà còn bị hắn từ chối tránh né hoài đâm ra lo nghĩ linh tinh riết rồi hoá khùng như chơi ấy. Đấy, hắn lại còn mang vạ đến cho tôi nữa chứ. Thế mà cứ đâm đầu vào yêu. Có ai giải thích giùm tôi tại sao quái đản thế không?
Từ khi hình ảnh hắn bắt đầu hiện diện trong trái tim, trong đầu óc của tôi cũng là lúc tôi phải bận rộn phân xử cuộc tranh luận giữa con tim và trí óc, giữa “không nên khờ dại” và “nên làm theo mong muốn của con tim”. Các bạn đã từng trải qua cái cảm giác phân vân, lưỡng lự hoặc đấu tranh giữa hai thái cực trong chính bản thân mình bao giờ hay chưa? Ví dụ như lúc tôi đứng tần ngần trước quyển nhật ký của Phát. Trong đầu khi ấy có hai tư tưởng đối lập tranh luận nhau dữ dội giữa việc “đọc” hay “không đọc”, khiến tôi chỉ muốn kiếm một cái hoa cúc thật nhiều cánh mà để nhờ từng cánh hoa phân xử giùm tôi kết cục thế nào. Rốt cuộc thì “Thiên Thần - Không Đọc” đã thắng “Ác Quỷ - Đọc” sau khi tôi nhìn thấy hình quả tim có chữ “Luân” trong ấy cũng dòng chữ “When I think of you”.
Ôi sao tôi cứ hay tưởng tượng rằng ở cái trang có ghi dòng chữ “When I think of you” có hình trái tim nhỏ với tên “Tuấn” ở trong ấy chứ không phải là “Luân”! Không được rồi, phải để tâm tìm hiểu về hắn thì mình mới có thể chinh phục được hắn rồi mới có thể khiến cho chữ “Tuấn” thay cho chữ “Luân” trong trái tim kia. Chú Thành cũng bảo tôi là phải quan tâm đến anh em cơ mà. Tên Phát này phải xếp hạng nhất những người được tôi quan tâm vì hắn hay buồn buồn dễ đi tự vẫn như Hoàng lắm. Nhất trí thế nhé!
Và nếu nhất trí như thế thì tôi lại sắp bắt đầu vướng vào những cuộc tranh luận trong chính bản thân mình. Về việc gì ư? Các bạn có biết không, “Ác Quỷ - Đọc” biết rằng cuộc chiến với “Thiên Thần – Không Đọc” là một cuộc chiến dai dẳng nên mặc dù bị thất bại nhưng nó vẫn cố giành lấy một chút gì đó cho cuộc chiến tiếp theo. Và một chút gì đó đang nằm trong chiếc điện thoại cầm tay của tôi, trong một thư mục riêng tư. Là những bức hình chụp lại các trang nhật ký của Phát.
Lúc này đây, “Ác Quỷ - Đọc” đã hiện ra rót vào tai tôi những dòng dẫn dụ nhiều mật ngọt mà “Thiên Thần – Không Đọc” thì lại đang mệt mỏi sau một trận xuất tinh đến nỗi phải nhập viện nên cuộc chiến không cân sức này phần thua được trao cho ai xem ra quá rõ ràng. Ngón tay trỏ trái của tôi đang lướt lên màn hình cảm ứng để đi vào cái thư mục riêng tư ấy. Tôi như kẻ trộm đang lén lút mở những thông tin mật của chính mình đang đọc thì bỗng đâu có người gọi đến. Điện thoại rung trên tay làm “kẻ trộm” giật nảy mình. Mẹ tôi! Đố các bạn biết mẹ nói chuyện gì đấy! Con bệnh thì không quan tâm (mình có báo mẹ đâu mà đòi mẹ phải quan tâm) lại cứ chuyện rất cũ nhắc lại hoài. Bạn gái! Bạn gái! Bạn gái! Chắc hôm nào về phải nói quách cho mẹ biết sự thật để mẹ khỏi phải nôn nao mấy cái không tưởng này nữa mới được. Mất cả hứng đọc. Nằm thẫn thờ nhìn ra cửa sổ.
Khung cửa sổ
Hai nhà cuối phố
Không hiểu vì sao chẳng khép bao giờ…
Khung cửa sổ tâm hồn tôi có khép bao giờ đâu. Chỉ có hắn là vô ý một cách cố tình khép lại. Tôi bỗng bật tiếng cười mệt mỏi rồi buông tiếng thở dài. Sao lúc này mình lảm nhảm thế nhỉ? Hay là có bệnh suy nhược thần kinh thật? Dường như gần đây tôi hay lảm nhảm với chính mình, đầu óc thì để tận đâu đâu. Yêu làm chi cho khổ thế không biết nữa.
Bên ngoài khung cửa sổ nhiều chùm hoa bò cạp (có người gọi là hoa ô-sa-ka vàng hay hoa hoàng hậu) đang đong đưa theo làn gió dịu dàng lơ đãng, thả vào ngực tôi một chiếc lá vàng rơi nghiêng nghiêng. Màu vàng như sẫm màu hơn trong ánh nắng chiều ảm đảm khiến tôi thoáng buồn làm sao. Tính ra tôi nằm đây đã ba ngày hơn rồi. Chỉ vì thành thật một cách dại dột, đi kể cho bác sĩ nghe chuyện thấy cậu Thái. Và điều đó không giúp họ nhanh chóng cho tôi xuất viện mà ngược lại còn gia tăng sự nghi ngờ chuyên nghiệp của những người bác sĩ đầy trách nhiệm. Bực quá tôi đuổi anh em vào chăm sóc về hết cả rồi. Và thế là càng làm tôi mong chờ hắn đến thăm tôi dù tôi biết chuyện đó là bất khả thi.
Phát chẳng thể đến thăm mình đâu!
Tiếng mở chốt cửa làm gián đoạn đòng suy nghĩ của tôi. Quay ra hướng cửa, tôi như chết lặng cả người. Như có một dòng điện chạy xuyên suốt trong cái cơ thể buồn chán của tôi làm tôi run bắn lên, trái tim tôi rối nhịp. Mái tóc loà xoà. Cái má lúm đồng tiền. Nụ cười gượng hơi buồn in hằn hai vệt thời gian trên khoé miệng. Một bàn tay bận gãi gãi đầu ái ngại. Một bàn tay hờ hững bó hoa gì đấy. Thân quen lắm! Chợt muốn ứa nước mắt làm sao! Nhưng không ứa được nên cứ nghèn nghẹn trong tim. Và không cất được thành lời. Bốn con mắt cứ trơ trơ nhìn thời gian đứng yên và không gian lắng đọng.
- Ngồi đi – Tôi nói vắn gọn nhưng đủ làm phá tan cái yên tĩnh đến bức bối con người. Đột nhiên tôi nghĩ lúc này mình đừng nói dài dòng luộm thuộm – Sao đến được vậy?
- Trốn ra – Cái đầu bờm xơm kia cũng thích nói vắn gọn như tôi và đang rụt rè ngồi xuống cái ghế theo hướng tay tôi chỉ.
Thế rồi sự lặng yên lại kéo đến nhìn chuyện bình thường đang diễn ra. Một kẻ ngồi gác một chân lên chân còn lại. Một bàn tay mân mê một bông hoa trong nhiều bông hoa nằm trong bàn tay còn lại. Một kẻ ngồi tựa đổ dài theo hướng nâng của chiếc giường phủ drap trắng tinh. Hai tay đan vào nhau trước ngực. Một chân duỗi dài một chân co. Nghe rất rõ tiếng đập trong trái tim mình. Nghe rất rõ tiếng con lắc đồng hồ đang lê lết từng vòng tuần hoàn chậm chạp. Thậm chí, nghe rõ cả tiếng vỗ cánh của con bướm đen nhung vô tình nào đó vừa cất mình bay khỏi chùm hoa bò cạp vàng tươi.
Và cũng nghe rất rõ hương thơm vốn không rõ rệt của bó hoa trên tay ai kia nhưng lại khác hẳn với hương thơm vốn có của loài hoa ấy. Mùi hương này rất đỗi quen thuộc và nồng nàn mà kể từ sau cái lần cùng uống rượu, tôi đã không cảm thấy nữa.
Tập 40
- Đưa bó hoa đây!
- Đem theo làm gì mà không tặng cho người ta?
Tôi cất lời với dự định phát ra những tiếng trầm trầm mà vang vang kèm theo nụ cười tinh nghịch. Thế mà âm thanh phát ra từ miệng tôi lại khàn khàn đục đục thế nào ấy. Nói xong tôi nhìn bó hoa trên hắn. Đó là một loài hoa tôi chưa từng biết nhưng trông đẹp lắm. Hoa như những bông hoa huệ trắng nhưng to hơn và có màu cam khá nổi bật. Một cây hoa có thân thẳng và dài lên đến ngọn xòe ra nhiều bông hoa mọc chi chít trên thân.
- Chẳng biết tặng bệnh nhân cái gì – Hắn cất tiếng cũng khó khăn – Coi phim Hàn Quốc bắt chước tặng bông vậy.
- Hoa tên gì thế? Nhìn cũng tạm đấy – Tôi cũng phải tập nói sốc óc như hắn mới được – Thăm đàn ông ai lại tặng hoa?
- Ừa thì mua mấy cái bông này cho rẻ tiền nên cũng hổng biết tên gì nữa – Cái tên này đúng là nói sốc thành tật rồi mà – Nhưng vô tới gần đây mới hối hận tính đem bỏ nãy giờ mà chưa thấy thùng rác
- Ngoài hành lang, cứ dưới mỗi cây cột là có một cái giỏ rác. Còn trong phòng này thì có cái thùng rác to ở trong nhà vệ sinh ấy – Tôi vẫn chưa chịu thua đâu – Đó… đem bỏ đi chứ cứ bị người ta mân mê mải miết thế kia mấy bông hoa đó mà không bị thâm thì… thua gì cũng thua hết á!
- Vậy thì đổi tay cầm đi này – Hắn trờ tới kéo ghế ngồi sát bên giường và chìa bó hoa vào tay tôi – Lát về tui đem bỏ luôn cho tiện.
- Ừ để cầm giúp cho – Mắt tôi sáng rỡ khi nhìn bó hoa – Cũng may đây cũng không có dị ứng với hoa nên...
Tôi bỏ dở câu nói khi bỗng ngước lên nhìn thấy đôi mắt to đen của hắn nhìn tôi. Ánh mắt này tôi chưa từng được ai trao cho lần nào ngoại trừ một người. Đó là một ánh mắt hết sức đặc biệt, từa tựa như ánh mắt của mẹ mỗi lần nhìn tôi ngồi xếp ba lô chuẩn bị lên đường trở lại đơn vị. Ánh mắt đó đưa cả hai rơi vào trạng thái lặng im.
- Bịnh nặng lắm hả? – Lần này kẻ phá sự im lặng không phải là tôi – Sao nằm bốn ngày rồi chưa được về?
Tôi nghe hắn tính ra “bốn ngày” mà xốn xang làm sao. Nếu bình thường, ai cũng sẽ tính là tôi nằm được ba ngày trong bệnh viện vì tôi đã ăn ba bữa điểm tâm tại cái giường này. Còn lúc này cũng gần gần với thời gian tôi đi tắm hồ để phát sinh sự cố nên tính đúng thì quả là bốn ngày. Chắc hẳn hắn nhớ tôi hoặc có lo cho tôi nên mới tính thành bốn ngày dài như thế. Tôi muốn tiến đến gần để hôn lên đôi môi hay mỉm mỉm kia và giang đôi tay ôm lấy cơ thể hắn để hít thật sâu cái mùi đàn ông nồng nàn làm lấn át mùi hương những đoá hoa còn tươi rạng rỡ trên tay tôi.
- Tui về nhe – Hắn lôi tôi ra khỏi cơn mê
- Ơ… phải về rồi sao? – Tôi chưng hửng
- Ờ! Nhìn mặt dâm dâm là biết khoẻ rồi – Lại sốc óc nữa
- Ừ đúng rồi, chắc mau xuất viện thôi – Tôi nhoẻn cười – Đàn ông ai không dâm?
- Ờ mà siêu dâm, cái này nói rồi mà – Hắn đứng dậy và dợm bước ra khỏi phòng
- Ừ vài hôm siêu dâm về hiếp cho chết nhé – Tôi nói với theo mà nghe hơi kích thích như lần đầu hắn gắn cho tôi cái mác ấy – Đây bó hoa nè, đi về thì đem bỏ đi cho tiện nè.
Hắn quay lại nhìn tôi rồi bỗng cười thật hiền từ cùng với ánh mắt của mẹ tôi mỗi lần nhìn tôi ngồi xếp ba lô chuẩn bị lên đường trở lại đơn vị: “Tặng đó mà!”. Sau câu nói ấy là cánh cửa phòng khép lại nhẹ nhàng bỏ mình tôi thênh thang trong căn phòng nhiều màu trắng tinh mà sao đầy trống trải.
Tôi nhìn cánh cửa im ỉm đóng lại từ lâu rồi nhìn xuống bó hoa màu cam rực rỡ. Những bông hoa như hai bàn tay chụm vào thành hình cái phễu vươn lên trời hứng lấy những niềm vui nho nhỏ bỗng đâu đổ tràn đầy trước mặt tôi. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi nhận được một bó hoa, cảm giác vừa lạ vừa vui. Tôi nghĩ lại, đàn ông nhận hoa thì cũng đâu có gì đâu phải không nào? Mà trong một mối quan hệ của thế giới thứ ba này, cả hai bên đều là đàn ông cả, vậy thì không lẽ thế giới này không có chỗ cho hoa hay sao?
Cửa phòng lại mở ra nhưng không mang vào một cái đầu bờm xơm nữa mà là một em y tá khá xinh. Xinh thế mà suốt ngày cứ phải đi kéo quần đàn ông xuống mà đính cây kim vào mông người ta. Em nhìn bó hoa trên tay tôi mãi không thôi ra chiều thích lắm.
- Người yêu tặng anh hả?
- Ừ - Tôi nói bừa. Lỡ cô ấy thấy một thằng con trai mang bó hoa vào mà giờ tôi nhận là người yêu thì sao nhỉ?
- Chị ấy cũng chu đáo nhỉ… - Cô không tỏ vẻ gì mà tiến lại gỡ bó hoa khỏi tay tôi và bảo tôi nằm sấp xuống (Lại nữa rồi đấy! Sao cứ nằm sấp để chích mà không nằm ngửa nhỉ? Có ai là bác sĩ trả lời tôi câu này không?)
- Sao em biết?
- Chị ấy cũng chịu khó với anh ghê – Cô chưa vội trả lời tôi
- Sao em biết? – Tôi lại hỏi như thể chỉ biết nói mỗi ba từ đấy
- Anh biết hoa này tên gì không? – Cô trả lời câu hỏi của tôi bằng một câu hỏi khác
- Không em – Tôi lúng búng – Anh cũng quên hỏi hoa tên gì
Cô rút kim ra khỏi mông tôi rồi vứt vào trong túi rác treo trên chiếc xe đẩy chứa thuốc và dụng cụ y tế. Ơ cái cô này buồn cười làm sao, hỏi cho đã rồi chẳng thèm trả lời tôi mà lại bỏ đi mất. Cô ấy bỏ ra ngoài một lát rồi quay lại với chiếc bình thủy tinh ốm cổ cao, cắm bó hoa của tôi vào để ngay trên đầu tủ. Nói là bó hoa chứ thật ra chỉ là một cành hoa với nhiều bông hoa mọc xoay tròn trên ngọn mà thôi. Cô y tá nghiêng đầu nhìn tác phẩm của mình một lúc lâu rồi quay lại nhìn tôi với ánh mắt long lanh hết sức vui vẻ.
- Hoa này tên Lan Quân Tử - Cô nói chậm tên hoa như thể sợ tôi quá ngó ngẩn không tiếp thu được nhanh - Sách vở dạy là đi thăm người ốm thì tặng hoa này. Mà có điều ở Sài Gòn muốn mua hoa này đã khó tìm huống là ở đây. Thế không phải là chị ấy chu đáo và chịu khó với anh là gì?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét