Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

Nếu anh là bộ đội ( Tập 1 - 13)



Tập 1


Tôi cắt một khoanh bánh chưng ngồi nhai ngấu nghiến trong khi đương còn quan sát mấy anh em bộ đội gói bánh chưng ở ngoài kia. Tôi biết ngay là sẽ có rất nhiều anh em trong đơn vị hỏi tôi là bánh chưng ở đâu mà ăn. Thắc mắc cũng hợp lệ thôi. Trong khi mấy anh em đang lụi khụi gói bánh và còn chưa nấu cơ mà. Cũng nhiều người hỏi lắm đừng có băn khoăn làm gì . Hôm trước tết Nguyên Đán tôi có về thăm gia đình. Mẹ già thận trọng bỏ vào ba lô cho tôi cặp bánh chưng. Đứa em gái thì chu đáo hơn, nhét vào ba lô cho anh cả sữa tắm X-Men và kem cạo râu, một chai lăn nách. Một thoáng bâng khuâng đợm buồn khi chợt nghĩ đến cũng có một người con trai thuờng gửi cho tôi những món này mỗi khi ghé doanh trại quân đội. Xoa đầu đứa em gái rồi quay sang nói với mẹ : 
_Xuân này con không về mẹ nhé
Câu chuyện là như thế đấy. Trông cái bánh mẹ gói không chê vào đâu được. Lá dong vuông vứt, lạt mềm buộc chặt. Thịt ba rọi mẹ ướp cũng vừa khẩu vị
Ngoài kia mấy anh em cũng đang buột lạt, miệng rôm rả trò chuyện. Năm nay mai nở sớm. Mấy chậu từ quân đoàn 2 gửi tặng năm ngoái đã tàn lụi trong tháng trước. Tôi chỉ đạo cho mấy anh em gắn bông mai giả lên cho nó có mùa xuân. Bộ đội đón tết không rình rang nhưng cũng quây quần ấm cúng. Bao lứa trai cùng chào xuân chiến trường, không lẽ riêng mình nệm ấm? Vậy là một mùa xuân nữa đành lỗi hẹn không về
Gác khúc bánh chưng còn đương ăn dang dở lên chiếc dĩa. Đọc trước bài diễn văn chúc tết của thượng tá XYZ gửi đến. Theo đó, sáng mồng một tết sẽ làm lễ chào cờ , đọc thư chúc tết đến toàn thể chiến sĩ lữ đoàn, trung đoàn, các phân đội trực thuộc. Bên cạnh đó là gửi đến tất cả anh em chiến sĩ mỗi người một bao lì xì. Món tiền tuy nhỏ nhưng ý nghĩa vô cùng to lớn, nhằm động viên, kích lệ. Phương châm của các đơn vị trực thuộc là vui xuân nhưng không quên nhiệm vụ, nâng cao tinh thần SSCĐ, bảo vệ an ninh QG
Binh nhất Thái chậm rãi bước vào phòng báo cáo chương trình lễ hội dân gian, song song với tiết mục ca hát mừng Đảng mừng xuân Quý Tỵ 2013. Theo đó, các bài hát được tập dợt là : Đảng đã cho ta mùa xuân. Cây đàn ghi ta của đại đội ba và một số bài hát lẻ tẻ khác. Ca hát cho rình rang chứ tâm trạng có vui tẹo nào, muốn bày biện như nào thì cứ bày
Binh nhất Thái xoay mông bước đi, để lại cho tôi một ánh mắt đầy thăm dò. Tân binh mới nhập ngũ đâu đã được bao lâu. Cũng mới duyệt cho về hai ngày xuân. Quân lệnh thì quân lệnh, đẹp trai xử khác, xấu trai xử khác. Nghe phong phanh tụi bộ đội kháo với nhau là chiến sĩ có cây hàng khủng nhất phòng. Chẳng biết mấy anh em đọ đạc như nào mà đưa ra kết luận như thế cũng hơi tò mò. Cũng rất có thể là ai đó hàng nhỏ vô tình trông thấy rồi thổi phồng lên cũng nên. Không lý nào cả một cái C20 này gần trăm thằng mà xô hàng để đo hết hay sao? Giá mà có thể bẻ bỏ bớt sao bớt vạch trên quân hàm để chang hòa với sinh hoạt chung chạ với mấy anh em thì tốt biết mấy. Nhấc khúc bánh chưng còn lại lên ăn, nhai ngấu nghiến và ngẫm sự đời.

Buổi tối ngày 29 tết, trời đen như mực. Người xưa có câu: Tối như đêm 30-Không sai tí nào. Năm nay không có 30 nên có thể hiểu là tối như đêm 29 cũng không sai
Tôi ngồi đếm từng thời khắc giao thừa sắp đến. Cũng như mọi năm , công việc bắn pháo hoa là trách nhiệm của quân đội. Tụi công an chỉ lo vòng ngoài, giải phóng mặt đường, ngăn chặng xe cộ giao thông , an ninh các thứ. Bộ chỉ huy QS tỉnh giao nhiệm vụ cho đại đội trinh sát nhiệm vụ bắn pháo hoa phục vụ cho nhân dân vui xuân đón tết.Chiến sĩ nào cũng tất bật công việc, ai nấy đều có phận sự riêng. Những cán bộ như tôi giờ này còn ngồi đây không phải là rảnh rang mà là lo phận "hậu cần". Tiền phương em tiến thì hậu cần anh lo..thế thôi. Ai cũng đi coi bắn pháo hoa chả nhẻ doanh trại quân đội trở thành chốn vườn không nhà trống à?


Trong khi chuẩn bị cho những công việc vào sáng mồng một sắp tới, buổi tối 29 tôi gọi chiến sĩ Thái sang chơi. Một là để rù rì cho đỡ buồn chán. Hai là cũng tò mò về lời đồn thổi "chiến sĩ có con cu bự nhất đơn vị"


Thiết nghĩ công an và bộ đội chả có gì khác nhau cả. Cả hai cùng có một dnah từ chung để gọi là LLVT. Ờ ! Anh là con trai, tôi cũng là con trai. Anh có cu , tôi cũng có cu, mà cu của tôi còn lông nhiều hơn cu của anh nữa là đằng khác. Nếu nói tụi công an cu bự nhất thì hãy vào đây đọ hàng cùng chiến sĩ Thái đơn vị tôi cái đi nhé.


Nhấc ghế mời binh nhì Thái ngồi. Tôi đưa cho chiến sĩ một khúc bánh chưng


_Em ăn thử bánh chưng này, mẹ anh gói


Thái ngoạm một khúc bánh nhai ngấu nghiến tóm tắt khen ngon. Tôi nói không sai. Bánh chưng mẹ tôi gói là nhất


Tôi rót rượu mời Thái. Đợi đến khi chiến sĩ ngà ngà say thì tôi mới dò hỏi


_Nghe mấy anh em trong đơn vị đồn là em hàng khủng nhất đơn vị, chuyện này có thật không?


Thái lẽn ánh mắt nhìn đi chổ khác. Chiến sĩ có vẻ ngài ngại. Tôi giả vờ nói


_Đàn ông với nhau không hà, mấy anh em khác cũng tâm sự vui vẻ, chả có gì phải ngại


Nghe tôi nói thế Thái mới gật nhẹ đầu một cái. Tôi lại dò hỏi


_Sao em biết chắc là hàng mình bự nhất đơn vị? Bao nhiêu xăn (centimet)?


Thái ấp úng không trả lời được câu hỏi của tôi. Nhiều khi mình nghĩ là do cương vị giữa mình và Thái khác nhau, một người vai trò là đầu binh cuối cán, một người là lính binh nhì nên khó chia sẻ chuyện thầm kín chăng? Không để cho chiến sĩ Thái mất tự nhiên, tôi rót thêm ly rượu vờ cười hì hì vừa nói


_Của anh có 14 , hơn chiều dài trung bình của người Việt Nam là 2 xăn 


Thái nâng ly rượu lên môi , chưa vội uống mà ngẫm nghỉ điều gì đấy không rõ lắm. Bất ngờ Thái uống ực một cái cạn ly rồi mạnh dạng nói


_Tụi em rút dây giầy ra đo, lấy bút vi vạch dấu...cũng...không biết bao nhiêu xăn nữa


Tôi căng bàn tay ra vừa nói


_Cỡ gang tay anh hông?


Thái gật gù nói


_Cũng cỡ đó thôi anh


Tôi đo gang tay của mình xuống bàn rồi nghiên cứu khoảng cách. Tôi nói ước lượng


_Chổ này hơn 18 xăn chứ em


Chiến sĩ Thái lẽn ánh mắt không dám nhìn thẳng vào tôi. Thái nói nho nhỏ


_Em cũng...không đo



Giá mà chiến sĩ lanh lợi hơn thì đã đứng phắc dậy rồi móc cu ra bảo tôi đo hộ rồi. Tân binh thường rụt rè thế đấy. Tôi biết mình cần phải kiên nhẫn nhiều hơn. Có lẽ bấy nhiêu đây chưa đủ say. Tôi rót thêm rượu chìa ra nói


_Đây, tới em


Uống chừng chục ly tôi mới có cớ là nóng nực cời áo để ngực trần. Lông tôi mọc từ dưới dương vật lên rốn rất rậm, không tin tôi sẽ post hình cho coi ngay. Thường thì tân binh mới đến hay tóm tắt khen tôi nhiều lông. Khen vui cũng có mà khen theo kiểu mờ ám cũng có. CHiến sĩ nào táo bạo hơn là cứ bảo dòm anh dâm kinh. Khoan hãy nói nhận dịnh đó là đúng hay sai cái đi. Tôi thấy mình bị hất hủi nhiều hơn là được yêu..chán..uống rượu giải sầu đêm 29
Gió về lành lạnh lá vàng rơi
Phòng nhỏ một mình một bóng thôi.
Ngắm giao thừa đến lòng khắc khoải
Nhìn đêm đen tết dạ bồi hồi.
Lom khom bên cổng vài chiến sĩ.
Dưới bực cột cờ đứng lẻ loi
Nâng chén tiêu sầu trong phòng vắng,
Gọi thêm một chú cùng uống thôi...!!!


Tay nâng chén rượu lệ vờn môi
Hồn đang say khóc lệ trào dâng
Nâng sầu một chén mời uống cạn
Rượu cạn rồi sầu cạn hết không


Tôi đóng chặt cửa rồi bồng chiến sĩ Thái lên giường trong tình trạng say khướt. Ở đây ngoài bốn phòng ngủ tập thể dành cho các anh em chiến sĩ với hệ thống nhiều giường tầng còn có bốn phòng riêng biệt. Một phòng là của Đại đội trưởng, ba phòng dành riêng cho ba trung đội trưởng . Đại đội trưởng là Đồng chí Lê Hồng Quân, đã có vợ, nhưng thỉnh thoảng cũng dắt trai về phòng. Bạn thân hay bạn tình gì thì không ai rõ cho lắm, chỉ biết là cứ hễ mỗi lần dắt trai về phòng là sáng hôm sau thức dậy mặt mày ai nấy cũng đều nhợt nhạt. Quần áo sốc sếch. Cũng giống như tôi trước đây. Cứ hễ mỗi lần dắt một thằng bạn vào qua đêm là sáng ra sân sinh hoạt đều ểu oải. Thằng bạn đấy thì vẫn co ro nằm ngủ trong chăn. Vậy mà thấy sướng lắm chứ . Lính mà. "Ba năm du kích nằm kề, không bằng bộ đội nó về một đêm" . Căn phòng này cũng chứng kiến nhiều lần tôi tự xử. Quần bộ đội cục quân nhu nó may rộng thùng thình, chỉ cần tháo hai cái cúc ngay háng là móc "súng trường" ra được. Tôi cũng là đàn ông thôi. Những lúc trống trải cũng hay gợi cho người ta nhớ đến súng ống đạn dược . Đêm nay thì trâu đi tìm cọc. CHiến sĩ Thái tự nguyện hiến dâng. Tôi không xơi thì người ta bảo mình bị liệt dương, nhưng hãy còn nhiều do dự lắm
Tôi mở mấy cái cúc ngay háng của chiến sĩ ra rthọt tay vào nắm dương vật. Trăm nghe không bằng mắt thấy, tay sờ nắm. Đúng là cây hàng của Thái to thật. Thái trở mình khép đùi lại kẹp luôn cánh tay tôi. Mắt chiễn sĩ vẫn nhắm . Tôi sợ bức dây động rừng nên rụt tay về. Tôi đứng nhìn háng Thái chết trân. Chiến sĩ dâm quá! Nó không mặc xịp. Phản ứng của tân binh quá cục mịt, không bật đèn vàng, cũng chẳng đèn xanh. Tôi không biết nên dừng hay nên chạy tiếp nữa. Tôi thấy bối rối không biết nên làm gì . Tân binh thường có những phản ứng mập mờ và hời hợt thế đấy. Tôi thọt tay vào háng mình để móc cây hàng ra. Tôi đứng tự sục cu. Cám treo để cho heo tự sướng thì hững hờ thật! Tình dục đồng tính trong quân đội giống như một con dao hai lưỡi. Nếu êm xuôi thì gọt ngon lành, còn không êm xuôi thì sẽ tự cứa đứt vào tay. Tự hất rớt nón kê pi và vứt bỏ quân tịch của mình. Hành động sai trái chỉ có một con đường duy nhất là..chết..mà thôi. Quan niệm của tôi là "Thà bỏ sót còn hơi là giết lầm". Vậy nên tôi có dán mắt vào háng Thái rồi tự sướng cũng là chuyện bất đắc dĩ
Đồng chí Quân gõ cửa phòng làm tôi giật nẩy mình nhét "súng" vào trong. Tôi mở một cánh cửa sổ rồi hỏi:
_Có chuyện gì vậy anh Quân?
Đ/C Quân nói giọng thều thào
_Cho chơi chung với
Thì ra cái chuyện ăn nhậu mang ý nghĩa mờ ám của tôi đã đánh động tới đồng chí Đại đội trưởng có máu mám trai. Tôi im lặng ngẫm nghỉ một lát mới nói thều thào trả lời:
_Nó xỉn rồi, em có làm gì được nó đâu
Đ/C Quân nhìn trầm trầm vào tôi. Hình như anh Quân không tin tôi nói. Tôi và anh Quân tình như thủ túc, hạt muối cũng cắn làm đôi, nhưng không hiểu sao anh lại sinh nghi ngờ làm tôi rất buồn. Tôi mở rộng cánh cửa sổ để cho anh Quân nhìn. Thấy chiến sĩ Thái ngủ say như chết Đ/c mới xóa tan nghi ngại. Anh Quân lại hỏi thều thào
_Nhậu cả buổi tối mà không dò dẫm đc gì hả?
Tôi lắc đầu
Tôi và Đ/c Quân nhìn nhau chần chừ một lát thì nghe tiếng chiến sĩ Thái ho hù hụ hai tiếng. Tôi xoay đầu lại nhìn thì thấy Thái ngồi nhổm dậy. Nhìn thấy anh Quân bên ngoài cửa sổ thì Thái cúi đầu chào. Anh Quân nhìn tôi rồi hất cái đầu một cái sang cửa chính. Tôi hiểu ý đi mở cửa mời anh vào. Anh Quân hỏi trổng lổng
_Ba thằng đực ngủ một cái giường này được hông vậy ta? 
Tôi hiểu ý đồ mờ ám của từ "ngủ" nên không vội trả lời mà thăm dò ý kiến chiến sĩ Thái. Cuối cùng thì câu nói hay nhất cuối năm chiến sĩ đã thốt lên
_Được anh, ăn nhiều chứ ngủ có bao nhiêu
Đồng chí Quân cười tâm đắc 
_Vậy thì ba người mình phải ôm dính hoặc chồng lên nhau à nha
Nói xong anh Quân cười hề hề trông như đùa nhưng thật ra là không hề đùa tí nào. Chiễn sĩ Thái ngượng cúi mặt không dám dòm thẳng vào ai. kể ra thì đồng chí Quân quá táo bạo , Đại đội trưởng có bề dầy kinh nghiệm, một mặt cũng là do tính tình rất là thẳng thắn. Vậy cũng tốt, khỏi phải mập mờ. Tôi rụt rè chết nhát nên tốn chai rượu và bánh mứt mà không bạo dạng gì cả
Đồng chí Quân cởi bỏ quân phục ngay trước mặt tôi và Thái. Tuổi đời gần 40 nên cái bụng anh Quân hơi to. Bù lại là điện nước khá đầy đủ. Cây hàng to tròn như ống súng. Đầu khất không còn son mà tái tái như cục thịt bò trụng sơ qua nước sôi. Chổ anh em đồng chí với nhau mà chê thì đâm ra mất lòng. Thôi thì cùng nmhau hưởng thụ một tân binh mới nhập ngũ. Một chiến sĩ có cây hàng khủng nhất được truyền tụng khắp Lữ Đoàn


Anh Quân cởi quần áo xong thì quay sang nhìn tôi:
- Sao còn đứng ngây ra như thế? Cấp dưới thấy cấp trên tiến lên mà cứ đứng lại nhìn theo là sao hử đồng chí trung đội trưởng?
Rồi anh cười khà khà rõ to cứ như là muốn lôi cả doanh trại đến đây hay sao ấy. Cũng may giờ này doanh trai vắng người. Chỉ còn mấy đứa có nhiệm vụ trực gác các mục tiêu quan trọng là còn tỉnh táo. Còn lại chắc cũng xỉn nằm chèo queo hết rồi. Hoặc hạnh phúc hơn là kéo nhau ra bãi cỏ bụi cây nào đó mà “khai bút đầu xuân” với nhau rồi.
Tôi chưa từng làm tay ba bao giờ nên thực sự cũng thấy ngại ngùng lắm. Vả lại có người cấp trên của mình đứng tồng ngồng ở đó tôi bất chợt thấy cũng có gì đó ngăn cách lắm, không được tự nhiên. Tôi quan sang nhìn Thái. Cậu ta đang hết sức ngỡ ngàng trước chuyện xảy ra và không hẹn mà gặp cũng quay sang nhìn tôi với ánh mắt như nhờ tôi giải vây giùm. Bao nhiên hăm hở dành cho Thái bỗng nhiên biến đâu mất tích mất tăm. Thú thật tôi cũng không muốn chia sẻ Thái với cái ông đại đội trưởng mám trai này tí nào cả.
Nhưng tôi vẫn từ từ cởi bỏ quần áo của mình mặc dù trong lòng đang cố gắng kềm chế sự miễn cưỡng. Thế cho nên việc cởi bỏ quần áo của tôi cứ như là một màn khiêu vũ khoả thân vậy. Từng cái cúc áo được mở ra hé mở màu da rám hồng của một đứa con trai vốn trắng trẻo được thao trường nhuộm màu nắng hè. Những chiếc cúc cuối cùng cũng mở toang để lộ một vùng lông bụng rậm kéo dài đến tận bên trong chiếc quần rộng. Mà sao súng ống của tôi chẳng có nhúc nhích tí nào thế này? Tự dưng tôi lại thấy chán chán thế nào ấy.
Sự miễn cưỡng của tôi thế mà lại càng làm cho anh Quân phấn khích.Anh say mê nhìn theo từng động tác của tôi mà bỏ quên hẳn đồng chí tân binh đang đứng lóng ngóng kế bên. Khi tôi mở khoá dây nịt thì anh lại còn bảo là “em làm chậm lại tí, nhìn em sao mà anh cứ tưởng đang xem phim vậy, hứng lắm”. Tôi cũng có muốn làm nhanh đâu. Lúc này tôi bỗng không muốn cho anh Quân nhìn thấy những gì sâu thẳm nhất của tôi, thứ mà tôi chỉ muốn dành cho Thái. Tôi chẳng thấy hứng thú gì với anh Quân mà trái lại tôi mường tượng anh như một kẻ côn đồ đang tấn công một đôi tình nhân. Và tôi như một thằng đàn ông bất lực đành đứng ra che chắn cho người yêu mình đang bối rối nép sau tôi.
Phim dù chậm mấy thì những cảnh tiếp theo cũng diễn ra. Hàng lông rậm của tôi cũng phải phô ra hết đến tận cùng. Bên dưới nó là thằng nhỏ của tôi, cũng còn khá hồng hào, nhưng nằm yên ngủ. Tôi tưởng như anh Quân có nuốt ực một tiếng vậy. Sau đó là tiếng chiếc quần rộng rơi xuống đất. Và tôi khoả thân hoàn toàn, làn da rám nắng, mái tóc hớt cao, ánh mắt vô cảm, như một bức tượng thần Hy Lạp. Anh Quân nhào tới ôm lấy tôi.
- Ọc… -
Thái bỗng nhiên nôn thốc nôn tháo ra giữa nhà. Nôn xong thì cu cậu ho lên sù sụ. Tôi hoảng quá quay sang đỡ lấy cậu, miệng hỏi “em có sao không?” Chẳng biết vô tình hay cố ý, bàn tay cậu ta chạm vào dương vật của tôi. Dường như lúc đó có một dòng điện nhỏ mà rõ nét len từ đầu ngón tay cậu ta lên đầu khấc của tôi như truyền cho tôi một luồng sinh khí khiến cho thằng nhỏ đột nhiên từ từ lớn hẳn lên. Có một biến chuyển thật nhỏ nhưng tôi cảm nhận được, Thái rụt ngón tay lại thật nhẹ rồi lại cũng thật nhẹ để yên vào vị trí cũ. Tôi tưởng như Thái cũng muốn cảm nhận sự lớn lên phía bên dưới của tôi.
Tôi đỏ mặt bối rối. Tôi quên mất mình đang trần truồng hoàn toàn. Đôi tay rắn rỏi đang ôm chặt một cơ thể vừa lạnh lùng vừa nóng bỏng. Tôi cảm thấy mùi cơ thể của Thái đang bốc lên ngùn ngụt khiến tôi cứ mụ mị đi chẳng biết phản ứng làm sao. Sợ anh Quân nhìn thấy sự thay đổi của thằng nhỏ, tôi khẽ xoay người lại ôm sát Thái vào người, để trọn bàn tay ấm của câu ấy vào cái nơi đang hừng hực nóng và căng cứng hết cỡ.
- Giờ làm sao anh Quân – Lúc đó tôi mới bình tĩnh hơn và quay lại phía anh Quân hỏi
- Chú đưa nó vào nhà vệ sinh đi – Anh Quân đã mặc lại quần áo tự lúc nào – Ói mửa như thế anh chẳng còn hứng gì nữa đâu. Thôi anh đi về phòng đây.
May quá, anh ta mải lo mặc quần áo nên chẳng thấy những biến chuyển của tôi. Tôi cứ trần truồng thế mà bế Thái vào trong nhà vệ sinh. Vừa vào, Thái đã chồm người đến bồn cầu và ói thêm một chập nữa. Tôi nghe tiếng anh Quân vọng vào xa dần “dọn phòng đi nhé Tuấn, để mai cấp trên vào chúc Tết dơ bẩn thế là không được đâu.
- Anh để em ói tí nữa rồi em dọn cho – Thái nói giọng khá mệt.
- Thôi em cứ ngồi đây nhé – Tôi đặt Thái ngồi ngay ngắn xuống đất – Để anh ra dọn kẻo không kịp.
- Anh Tuấn ơi… - Thái kêu khẽ
- Không sao anh dọn được mà – Tôi quay lại khoát tay trấn an Thái
- Em… cảm ơn anh – Thái cười phô hàm răng trắng bóng trên gương mặt dù mệt mỏi vẫn ánh lên nét xuân ngời
- Ừ có gì đâu, đồng đội mà – Tôi dợm bước đi
- Anh Tuấn ơi… - Thái lại kêu khẽ
- Đã nói anh dọn được mà – Tôi quay lại nhìn Thái trìu mến
- Anh… mặc quần áo vô đã – Thái cười pha một chút tinh nghịch lên vẻ mệt mỏi – Ai lại tồng ngồng thế kia mà dọn bao giờ, hì hì…


Nghe Thái nói tôi mới sực nhớ ra mình đang trong tư thế của Adam. Buồn cười cái là chợt tôi thấy xấu hổ lắm. Chả hiểu vì sao lại xấu hổ như thế. Phản ứng tự nhiên, tôi lấy tay che chỗ ấy lại rồi nhanh chóng mặc quần dài vào. Bị Thái trông thấy hết cả cơ thể thì có xấu hổ không nhỉ? Những ngày tại ngũ, bọn bộ đội chúng tôi vẫn thường tắm cùng nhau mà. Cả bọn cứ tồng ngồng thế mà dội nước ào ào. Có đứa nghịch ngợm còn bóp cu nhau hoặc là túm tụm lại so sánh, “giao lưu hàng họ” với nhau mà có mắc cở xấu hổ gì đâu cơ chứ!


Vừa nghĩ tôi vừa bước ra khu vệ sinh tập thể để lấy hai cái xô hứng nước dội sạch mấy cái bánh mứt với rượu do đồng chí Thái vừa mới nôn ra. Tôi nhớ ngày xưa lúc còn bé, bà tôi hay nhắc bọn trẻ con chúng tôi ngày mồng một Tết kiêng không làm việc, kiêng xả nước, kiêng quét nhà, kiêng cãi nhau… cả chục thứ kiêng cữ mà bây giờ tôi chỉ còn nhớ được chút ít thôi. Lúc này tính ra là ngày mồng một Tết đấy, vậy mà tôi lại đi lấy nước xả ra lênh láng. Chứ không lẽ trải qua ngày đầu năm vừa buồn vừa dơ bẩn như thế hay sao. Kiêng khem gì cũng bỏ qua hết!


Thái cũng tươi tỉnh hơn và đã lấy một cây chổi cứng quét sạch nước và những dơ bẩn ra cống. Mặc cho tôi ngăn lại, bảo là ngồi nghỉ đi, Thái cứ khăng khăng “em là con trai, lại là chiến sĩ nữa chứ có phải tiểu thư con gái gì đâu mà cứ ngồi nhìn anh làm”. Ừ thì Thái đàn ông lắm. Tóc húi cua cao để lộ khuôn mặt hơi góc cạnh nhìn rất bướng bỉnh. Làn da thì ngăm ngăm đúng bản chất một cậu con trai lớn lên ở miền sông nước Cửu Long. Thái cao hơn tôi một chút, nhưng do chân dài nên nhìn có vẻ cao hơn nhiều. Tôi thích hàm răng trắng bóng của Thái, đều và rất nổi bật trên nước da màu bánh mật. Nụ cười của Thái vừa tinh quái vừa cuốn hút khiến cho người nhìn rất dễ có cảm giác phiêu lưu.


Hai anh em dọn dẹp một chút thì cũng xong. Tôi bật to quạt rồi ngồi xuống ghế chờ cho sàn khô. Thái cũng ngồi xuống chiếc giường bên cạnh chứ không về đơn vị. Thời gian trôi qua bao lâu tôi chẳng để ý, nhưng khi tôi quay sang nhìn Thái thì thấy cậu ấy đang nhìn mình rồi nhoẻn cười. Tự nhiên tôi thấy có gì đó khoan khoái và thích thú. Cảm giác giống như lúc tôi muốn khám phá “cây hàng to nhất quân khu” vậy.


- Cười gì thế em? – Tôi hỏi


- Không biết nữa ạ - Thái lại cười bẽn lẽn


- Cười gì cũng không biết – Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ta rồi đùa – Không lẽ nôn một trận rồi mất trí nhớ sao?


- Không ạ… - Thái nói với vẻ ngập ngừng – Làm sao… em… quên được – Rồi cậu nói nhanh và rõ – Chắc em sẽ chẳng bao giờ quên kỉ niệm hôm nay đâu.


Thế rồi cả tôi lẫn Thái chẳng ai nói thêm gì nữa. Cả hai chìm đắm vào trong suy nghĩ mông lung. Tôi không rõ mà cũng không để tâm Thái nghĩ gì. Vì tôi mải bận đắm trong dòng suy nghĩ. Thái chẳng quên kỉ niệm hôm nay là không quên chuyện gì? Thái có nhớ cơ thể trần truồng của tôi bỗng nhiên hiện sờ sờ trước mặt cậu ấy? Thái có nhớ đến cây hàng của tôi bỗng nhiên lớn dần lên khi chạm vào bàn tay của cậu ta hay không? Vậy đó, trong khi tôi mải mê suy nghĩ, cả hai cứ thế mà nhìn nhau, kẻ ngước lên, người nhìn xuống.


- Anh Tuấn, em mến anh lắm – Thái cất tiếng phá tan sự im lặng


- Sao em lại mến anh? – Tôi hỏi một cách thật ngu ngơ. Không lẽ cậu ấy nhìn thấy cơ thể tôi rồi nên mến tôi. Có khi nào cậu ấy cũng cùng phe với tôi hay không?


- Vì em thấy anh giống như đứa con nít vậy – Thái cười nhẹ. (Trời ạ!!! Nhiều người còn bảo tôi già trước tuổi. Thế mà cu cậu này lại bảo tôi như đứa trẻ con, à không, đứa “con nít”).


- Có mỗi em nói anh như trẻ con – Tôi vỗ vào vai Thái – Chắc năm nay anh gặp nhiều may mắn lắm đây! Đầu năm đã được khen rồi.


- Anh Tuấn ơi – Thái vỗ vào cánh tay tôi – Mình uống tí nữa nhé?


- Trời, mới nôn chưa ngán hay sao? – Tôi trố mắt nhìn – Anh không muốn đi dọn nữa đâu nhé!


- Không có nữa đâu – Thái cười bí ẩn – Bởi em mới nói là anh con nít mà! Uống nói chuyện cho vui anh, em sẽ nói cho anh biết anh con nào chỗ nào. Anh chờ em tí nhé!


- Ừ cũng được – Tôi cũng muốn uống tí rượu cho vui. Dọn dẹp xong không buồn ngủ mà lại tỉnh như sáo mới khổ. Cả đêm dài trôi qua chẳng biết làm gì.


Thái quay lại với một hộp khô bò, ít quả chanh cùng vài chai rượu nhỏ đủ các hiệu như Hennessy, Black Label, Chivas... Chả hiểu ở đâu mà cậu ấy có những thứ ấy nữa. Tôi hơi bị bất ngờ khi cậu tân binh này lanh lợi hơn tôi tưởng nhiều. Tôi ra khép cửa lại rồi cùng ngồi xuống sàn nhà. Uống rượu ngoại phải cẩn thận một chút, dù sao ở đây cũng là doanh trại, có những nguyên tắc không nên vượt qua. Tuy vậy, tôi thấy vui vui khi Thái có vẻ rất là coi trọng và tin tưởng tôi như thế. Có tiếng chuông báo tin nhắn, anh Quân bảo tôi trông chừng đơn vị hộ, anh có việc ra bận đến sáng, có gì báo anh gấp. Chắc là đã tìm được mối giải toả cơn khát tình dục ban nãy rồi. Càng tốt!
Mấy chai rượu của Thái nhìn bé vậy chứ mà cũng được 50ml mỗi chai. Đây là loại rượu để phục vụ khách VIP trên máy bay. Cứ sau mỗi chuyến bay thì lại thay hàng loạt mới hết cả, còn những chai cũ này thì đem huỷ, kể cả những chai chưa dùng. Đúng là sang và phí phạm thật. Nhưng mà các tiếp viên hàng không của ta tiếc nên lại đem về tuồn ra bán. Thái say sưa kể cho tôi nghe những câu chuyện mà tôi chưa từng biết đến. Vừa nói vừa uống vừa gặm khô bò. Phút chốc mà đã hết chục chai. Nghĩa là mỗi thằng đã nạp vào một xị nữa rồi đấy.


Chiến sĩ Thái đứng lên liêu xiêu rồi nằm xuống giường, giọng đã bắt đầu nhừa nhựa: “anh Tuấn ơi, em nghỉ mệt chút xíu nha”. Tôi cũng muốn nằm một chút. Hai thằng nằm kề nhau trên chiếc giường sắt cá nhân. Bên ngoài không khí mùa xuân mát dịu đang mơn man qua từng hàng cây bụi cỏ. Trong phòng chiếc quạt trần vẫn đang ì ạch chạy vòng tròn. Vậy mà sao tôi cảm thấy nóng nực kinh khủng, muốn cởi tung hết quần áo rồi nhảy ùm xuống hồ nước cho thoả thích vậy. Tôi gỡ bỏ hàng cúc áo, phanh ngực nằm trần cho mát.


- Anh Tuấn… - Thái vẫn nằm ngửa, tay phải đưa sang đập nhẹ lên bụng tôi – Em mến anh lắm.


- À, nhớ rồi – Tôi chợt nhớ Thái nói tôi như đứa “con nít” – Lúc nãy em bảo sẽ nói tại sao bảo anh giống đứa con nít. Tại sao hả?


- Hì hì… - Thái cười phì phả ra toàn hơi rượu được chiếc quạt quay tròn lan toả ra xung quanh – Anh không giống đứa con nít hay sao?


- Giống chỗ nào? – Tôi không đoán ra được.


- Thì anh tò mò và ngây ngô gì đâu á – Thái không nhìn trần nhà nữa mà quay mặt sang nhìn tôi – Anh nghe bọn kia kháo nhau em có cây hàng to thì anh cũng tin ngay mà cũng tò mò muốn biết có phải vậy không. Nhưng mà … anh lại không dám… mở ra coi. Hi hi.


- Ơ… - Tôi ngập ngừng. Hoá ra lúc nãy cậu ta không có ngủ say như chết đâu mà biết rõ tôi đứng nhìn cậu ta mà tự sướng. Trời ạ, quê chết đi thôi. Xấu hổ quá tôi cứ đưa mắt lên trần nhà, miệng thở mạnh khó nhọc. Rượu cũng bắt đầu ngấm rồi.


Trong lúc tôi nằm thẫn thờ ra xấu hổ thì cu cậu Thái đã nứng lên tự lúc nào rồi. Thái chợt lướt bàn tay từ bụng tôi xuống thấp hơn nữa rồi nhanh chóng luồn sau vào trong lưng quần của tôi. Tôi chợt thấy run rẩy khi có cảm giác cái gì đó nóng ấm đang khẽ xoay xoay vào vùng lông rậm rạp phía dưới bụng của mình. Rồi cái vùng nóng ấm đó khẽ chạm vào con cu đã cương cứng tự lúc nào của tôi. Có cảm giác như con cu của tôi bị bao bọc lại bởi sự khô ráp khó tả lắm. Thái chồm dậy, tay phải vẫn giữ chặt cu tôi, tay trái từ từ kéo bung hàng dây kéo quần của tôi, nhanh chóng giải thoát cho cái cái khối hình trụ cứng ngắt khỏi những lùng nhùng của vải vóc. Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy như nghẹn họng, miệng khô không nuốt được nước bọt.


Lúc này tay Thái đã bỏ cu tôi ra khiến nó đứng trơ vơ giữa không khí, vươn thẳng tuột lên trên như nòng pháo sẵn sàng nhả đạn vào những vùng xa xôi nhất của quân thù. Thái dùng hay tay nắm lấy hai bên thắt lưng của tôi như ý muốn cởi quần tôi ra. Tôi nhấc nhẹ mông lên để việc đó dễ dàng hơn. Vậy là tôi đã gần như trần truồng, hệt như lúc nãy đứng trước anh Quân vậy.


Thái nói khẽ vào tai tôi “cu của anh cũng dài và đẹp lắm”. Tôi nghe cảm giác nhột nhạt len loi theo những lời của Thái từ tai xuống cổ họng, qua vùng lông bụng rậm rạp chạy đến tận con cu đang cứng lên hết cỡ của tôi. Chẳng để tôi kịp phản ứng, Thái đã đưa miệng ngậm lấy cây hàng đứng sừng sững kia rồi cứ ngậm chặt như thế không nhã ra, lưỡi Thái khua quanh phần đầu khấc không còn bao quy đầu che chở rồi lại rê rê lên cái lỗ tiểu làm tôi cứ phải ưỡn cong người từng cơn. Tôi phải kềm lắm mới không phát ra tiếng rên.


Tôi cũng đã hết ngần ngại và bắt đầu hưởng ứng theo Thái. Cởi bỏ áo ra, tôi vội vàng cởi luôn chiếc áo thun trắng của cu cậu rồi nhanh chóng mở khoá dây nịt và hàng dây kéo quần. Vừa mở xong thì Thái nằm sấp lên người tôi, ôm sát lấy tôi nhưng để hở ra một khoảng giữa. Hiểu ý, tôi vội kéo quần của cậu xuống rồi co chân lên, dùng hai chân tiếp lấy cái lưng quần từ hai tay. Chân tôi đưa xuống đến đâu là Thái nẩy người lên đến đó để chiếc quần tuột ra. Hai đứa tôi đã hoàn toàn trần truồng ôm sát lấy nhau.


Tôi nghe mùi rượu tây nóng ấm đang phả lên mặt mình từng cơn. Thái vẫn nằm sấp lên người tôi nhưng chống hai tay xuống giường, nhìn thẳng vào gương mặt đang đê mê của tôi, thật lâu, mà chẳng hiểu cu cậu đang nghĩ gì. Một tay Thái vòng qua sau cổ tôi còn một tay đặt lên má của tôi. Tôi không dám thở mạnh. Cảm giác đó sao mà lâng lâng khó tả. Phải chăng tôi say ngủ gục rồi và đây là giấc chiêm bao?


Trong giấc chiêm bao kì lạ đó, Thái từ từ áp môi vào môi tôi, thật chặt. Rồi đưa lưỡi vào sâu bên trong. Tôi cảm nhận được rõ ràng chiếc lưỡi đó đang lướt trên mặt sau từng chiếc răng trong miệng mình. Rồi lại rút ra. “Em đếm được có 14 chiếc ở hàng trên thôi”. Thái thì thầm vào tai tôi những lời mật ngọt rồi lại từ từ đưa chiếc lưỡi vào khám phá cái lưỡi đang ú ớ của tôi. Ban nãy chúng tôi ăn vị khô bò mằn mặn, vị chanh chua chua, uống vị rượu cay cay. Thế mà sao bây giờ tôi cảm giác cái lưỡi của Thái ngọt lắm, một vị ngọt không phải của đường, cái kiểu ngọt rất lạ, tôi không diễn tả được.


Rồi cái lưỡi kia rúc vào hai bên cổ của tôi “anh có phê thì rên lên đi, em nghe rên em thấy hứng lắm”. Vừa nói xong thì Thái lại liếm lên lỗ tai của tôi, đầu lưỡi chạm nhẹ vào đầu mũi của tôi rồi kéo xuống từ từ xuống ngực. Chiếc lưỡi đó quay sang phải se se lên đầu vú làm con cu cứng ngắc của tôi cứ như nấc lên từng hồi. Thái luồn hai tay vòng sau lưng tôi, miệng ngoạm lấy từng bên vú mà bú mà núc rồi lại dùng đầu lưỡi se se lên đầu vú.


Đôi tay luồn sau lưng bắt đầu chuyển dần xuống dưới theo chiều di chuyển của cái lưỡi tham lam đang để lại một vệt ướt dài trên ngực tôi, xuống bụng, qua rốn vào ngừng lại ở ngay vùng lông mu. Lúc này Thái đang ngồi trên đầu gối của tôi, hai tay luồn phía sau eo nâng phần thân thể ngay thắt lưng của tôi lên. Tôi cũng ưỡn người để phần hạ bộ nhô cao lên theo chiều nâng của Thái. Thế rồi cái miệng ấm áp kia lại ngoạm lấy cu tôi. Nhưng lần này, Thái khộng dùng lưỡi rê rên bên trong là dùng hai tay bưng mông của tôi đưa lên đưa xuống làm cho con cu của tôi bị sục trong cái miệng Thái một cách sung sướng. Tôi rên khe khẽ “ư ư” trong miệng, theo nhịp sục lên xuống của Thái.


Thái khoẻ thật, nâng mông của tôi đưa lên đưa xuống ngày càng nhanh hơn làm nhịp rên của tôi càng mau hơn. Rồi đột nhiên cậu ta ngưng lại, tay phải lắm lấy cu tôi sục không ngừng, lưỡi thì liếm hai bên kẽ háng. Tôi nhịn không nổi phụt tinh ra từng cơn, bắn qua vai rồi chảy dài lên lưng Thái, miệng rên thành tiếng to “a..a….a….”. Những phần tinh khí còn lại đọng thành từng vũng trên bụng tôi, trên bàn tay Thái.


Tôi ôm lấy Thái định xoay nằm đè lên. Nhưng cậu ta nhanh hơn ấn giữ tôi nằm yên, tiếp tục nằm đè lên người tôi. “Anh nằm đi, chắc anh mệt rồi phải không? Ra nhiều quá mà”. Cậu ta lại rót vào tai tôi những lời thì thầm chết người. “Em mới thấy có người xuất tinh nhiều vậy đó”. Tôi nhận thấy cây hàng to nhất quân khu cứng ngắc đang chạy lên chạy xuống trên bụng mình, trơn trượt trên mớ tinh dịch tôi vừa phóng ra. Hai chân Thái kẹp chặt lấy cơ thể tôi, mình áp sát vào mình tôi mà lướt lên xuống như thế. Cậu ta siết ngày càng chặt, chân cũng ngày một kẹp chặt hơn. Hai tay tôi bóp chặt lấy hai mông của Thái mà xoa mà bóp. Tôi cũng đâu có yếu, hai tay phụ với Thái đẩy cơ thể cậu ta trườn lên xuống trên người mình. Rồi có dòng nước ấm tràn ra len lỏi giữa hai cơ thể đang nhịp nhàng lên xuống tạo ra những tiếng nhóc nhách riêng biệt.


Tôi biết bên ngoài khung cửa sổ, những ngôi sao sáng đang nhạt màu đi. Gió đêm len lỏi qua từng hàng tre kẽo kẹt. Tiếng côn trùng vẫn râm ran đón xuân. Còn cậu chiến sĩ Thái vẫn còn nằm yên trên mình tôi, mặc cho những dòng tinh chảy xuống chiếc giường sắt. Tôi nghe tiếng thở sâu và dài từ từ vang lên. Và trong tiếng thờ sâu dài đó, tôi cũng bình thản đi vào giấc ngủ đầu xuân.


Tập 9
Một giấc mơ không vui làm tôi thức dậy. Mặt trời cũng đã thức và đang thả dần dần những tia nắng nhẹ từ dưới những rặng cây. Chiến sĩ Thái vẫn còn say ngủ, mà “nòng pháo vẫn vươn lên trời cao”. Phải nói là cây hàng của Thái to và dài thật. Tôi khẽ để gang tay của mình vào. Với kích cỡ này chắc cũng phải hơn 18 xăn. Cu cậu cao hơn tôi một chút, chắc hơn một mét bảy mươi lăm, thân hình cũng khá cân đối nở nang. Đẹp trai, cao ráo, hàng to lại yêu mến tôi nữa. Thế là chuẩn con mẹ nó rồi.
Em nằm đó, giấc xuân tình tươi đẹp,
Như nụ cười em trong cơn say.
Như ngoài trời gió lay khẽ nụ mai.
Toả sắc vàng trên màu xanh chiến sĩ.
Ngày mồng một Tết cũng khá là bận rộn không cho phép tôi cứ ngồi đây mà mộng mơ suy tưởng. Khẽ thức đồng chí binh nhất bằng một cái thổi dài và nhẹ vào lỗ tai, tôi nâng Thái ngồi dậy và tròng vào đầu cu cậu cái áo thun nhàu. “Tranh thủ về chuẩn bị cho chương trình mùng Một thôi em, kẻo muộn!”. Thái vẫn nhắm mắt, vòng tay ôm tôi một cái thật chặt, bảo là “người anh có da có thịt ôm thích hơn gối ôm nhiều”. Đột nhiên làm tôi nhớ lại lời ai đó đã từng nói như vậy. Binh nhất Thái thì đã mặc xong quần áo và đi về phòng tự lúc nào tôi không biết. Mới sướng đó mà giờ đã thấy buồn làm sao.
Cứ đến làm chi mùa xuân ơi,
Gió về làm mai rụng tả tơi,
Khéo bày trò cũ xuân sum họp
Người ta một nơi, tôi một nơi.
Ngoài đường vắng lặng và sạch sẽ. Những ngày Tết có màu sắc khác biệt lắm, trời cứ sáng và tươi mặc dù trong lòng tôi chả thấy gì vui thích. Tôi lơ đãng nhìn từng hàng cây, góc phố, căn nhà trôi tuột ra phía sau. Thi thoảng xuất hiện trước mặt tôi là những ngôi chùa thanh tịnh với hương bay phất phơ trong gió. Túm tụm trai thanh gái lịch xúm xít vái van cầu tài lộc, duyên số với hạnh phúc gia đình. Tôi nghe sao mà cay đắng trong lòng.
 Làm gì thẫn thờ vậy chú em – Anh Quân thúc cùi chỏ vào ngực tôi – Đi chúc Tết mà buồn thỉu buồn thiu vậy? Lại nhớ người yêu cũ à?-
 Em không ạ - Tôi nhìn anh cười tránh né.-
 Ừ có thể - Anh Quân nhìn ra phía trước – Chú mày nhìn mặt cứng cỏi vậy chứ mà nhiều tâm sự lắm. Anh chả biết đâu mà đoán.-
 Em á – Mắt tôi lại quay về những hàng cây bụi cỏ bên đường – Em có gì đâu mà nhiều tâm sự anh.-
 Thôi anh kệ xác chú – Anh Quân cười rổn rảng – Anh không thích suy tư nhiều, cuộc sống cho mình cái- gì thì mình hưởng cái đó, cái nào vui thì mình lấy, cái nào không vui thì mình bỏ sang một bên. Như quần áo cũ mặc lâu rồi cũng phải vứt đi hoặc là đem cho người khó khăn hơn để họ có niềm vui trong cuộc sống nữa chứ!
 Hì, anh nói cứ như là ông bác hàng xóm vừa đi tu hồi tháng tám ấy – Tôi quay sang nhìn anh cười thán phục-
 Anh thì có mà tu hú – Anh quay sang vò đầu tôi – Anh khuyên chú mày thế này, nghe thì có vẻ mình là cái đứa tệ bạc xem tình cảm như hàng hoá. Chú mày cứ xem đứa kia là cái quần cái áo mình đã mặc qua rồi mà không được hợp với vóc dáng mình, mặc dù thích nó lắm, nhưng có người mặc vừa hơn thì mình cho họ, chứ để trong tủ hoài mình cũng có xài được đâu. Dành thời gian mà tìm bộ quần áo khác chú em ạ!-
Tôi nhìn anh Quân bằng ánh mắt khác. Không ngờ anh có những quan điểm thú vị nhỉ. Ừ tại sao tôi không nghĩ được như anh Quân nói. Tôi đã tìm ra được cái áo mà tôi nghĩ là mình thích nhất trong cuộc đời này. Nhưng mà không có size vừa với tôi. Dĩ nhiên là khi mặc vào, cái áo đó vẫn giúp tôi che đậy được cơ thể. Nhưng không làm tôi đẹp hơn mà ngược lại còn làm tôi xấu đi. Nhưng tôi tiếc và tôi cứ ngang nhiên mặc, bất chấp người chung quanh mình nghĩ gì, nói gì. Rồi đến lúc, tôi thấy có một thằng khác mặc chiếc áo đó vừa văn hơn tôi. Khi nó khoác áo, chiếc áo có vẻ đẹp hơn, đúng như cái mong muốn của tôi khi mua. Dù sao thì cũng là thứ mình đã dùng qua, và nghĩ là không còn phù hợp. Vậy thì coi như tôi cho thằng đó cái áo mà tôi rất thích vậy.
Haizzz, nói thì dễ chứ làm thì khó lắm anh Quân à. Anh chẳng biết đâu, em mới được trời cho cái áo khác đẹp lắm, đẹp hơn cái áo em thích rất nhiều. Mặc nó vào em cảm thấy mình đẹp mà cái áo cũng đẹp nữa. Vậy mà sao em vẫn muốn được nhìn lại cái áo cũ không vừa vặn mà em luôn thích. Như vậy có phải là em quá cố chấp khùng điên không anh Quân?
Mải đắm chìm trong suy nghĩ, tôi không hay là ô tô đã đỗ xịch trước Ngân hàng Quân đội Tỉnh. Chú Minh, sếp của Ngân hàng này từng là cấp trên của anh Quân. Nay chú được điều động sang phụ trách kinh doanh tại Ngân hàng Quân đội. Mùng một Tết, chú ấy trực tại Ngân hàng nên anh Quân sang chúc Tết sếp cũ và lôi cả tôi theo.
Trước cửa kính là một chậu mai thật to nở vàng cả sảnh đón. Ngân hàng có cái sân to mà hôm nay vắng tẻo tèo teo khiến cho không gian như rộng hơn. Các bậc thang lên sảnh để nhiều chậu cúc vạn thọ vàng. Hàng băng rôn “Cung Chúc Tân Xuân” nền đỏ chữ vàng khẽ đu đưa theo gió sớm. Thú vị làm sao khi tôi nhìn vào bên trong cửa kính là một gốc đào to cũng đang lún phún màu hồng sẫm.
Hoa đào như tuổi thơ của tôi những ngày còn ở Hà Nội, vô tư và rộn rã tiếng cười. Bố tôi chỉnh tề trong bộ quân phục màu lá, giơ hai tay ra đón chúng tôi. Gương mặt bố cười hiền hoà khác hẳn hình ảnh một vị sếp nghiêm nghị. Bố xoa đầu tôi khi anh Quân giới thiệu “Chà trông trẻ thế mà đã là trung đội trưởng rồi à! Cố lên nhé đồng chí”. Sao tôi bỗng thấy khoé mắt mình cay cay!


Tập 10


- Đồng chí trung đội trưởng – Chú Minh quay sang cắt đứt dòng suy tưởng của tôi – Đã có bạn gái hay vợ con gì chưa?


- Cháu chưa ạ - Tôi ngại ngùng đáp lời. Nếu bố tôi còn sống, hẳn ông cũng sẽ luôn hỏi tôi những câu như thế. Bố mẹ nào lại chẳng quan tâm đến chuyện dựng vợ gả chồng của con cái. Tôi lại là con trai trưởng nên chuyện nối dõi tông đường lại càng được chiếu cố nhiều hơn.


- Ừ, cũng đúng thôi – Chú quay sang anh Quân – Chú Quân cứ nhốt cháu nó trong doanh trại như thế thì làm sao mà có bạn gái được chứ, phải không nào? – Chú cười khà khà một cách sảng khoái.


- Không sao cháu ạ - Quay sang tôi, chú Minh không còn gọi bằng “đồng chí trung đội trưởng” xa cách nữa – Bây giờ văn minh hiện đại rồi, vui chơi với công danh sự nghiệp ổn định đã rồi hãy tính, nhỉ? Hôm nay lâu lắm mới có dịp ngồi cùng, chú Quân với cháu Tuấn sang nhà tôi dùng bữa cơm đầu năm nhé.


Chú Minh bảo anh Quân và tôi đi cùng xe cho vui. Nhà riêng của chú Minh ở gần Ngân hàng lắm. Nhưng chú bảo đi cùng về nhà bố mẹ vợ của chú cách đây khoảng hơn hai mươi cây số. Đầu năm mà đã xuất hành ngao du sơn thuỷ rồi. Xe băng băng trên con đường vắng người trải nhựa đen bóng. Tôi biết con đường này, vừa được trải nhựa lại cách đây khoảng ba tháng. Con đường này sẽ dẫn tôi đến một miền ký ức với những cánh đồng lúa trĩu vàng hai bên. Thấp thoáng phía xa xa là những rặng cây màu rêu sẫm mà qua những đám khói bếp nhà ai vương trong nắng, tôi biết chắc chắn ẩn sau đó là những ngôi nhà lợp ngói đỏ xinh xinh. Ở đó có những vườn trái cây lúc lỉu quả hoặc những ruộng dưa xanh rợp đất. Có con chó vàng nhảy ùa ra sủa nhặng trước người khách phương xa.


Bỗng xe đỗ lại một căn nhà sơn màu xanh nhạt. Anh Quân bảo tôi ngồi đây chờ rồi cùng chú Minh đi vào. Để vào nhà, phải qua một cái cầu bê tông hơi cong cong bắc qua một con kênh nhỏ mà trong miền Nam người ta gọi là mương hay rạch thì phải. Vài cụm lục bình trôi sông đang phe phẩy những bông hoa tim tím. Tôi cũng thấy lạ vì lục bình thường nở hoa vào mùa hè mà sao hôm nay lại rung rinh sắc tím thế kia? Những bông hoa tím theo dòng nước trôi đi lững lờ biết đâu bờ đâu bến. Tôi nghe sao mà thấm câu “bình thuỷ tương phùng”.


- Anh ngồi ở đây em xuống kia một chút nha - Anh lái xe lên tiếng làm tôi choàng tỉnh.


Tôi đáp “vâng” hờ hững rồi nhìn cậu ta đi nhanh qua phía bên kia đường. Bên đó là một cánh đồng lúa xanh mơn mởn. Bóng cậu lái xe thấp dần thấp dần. Tôi hiểu cậu đi đâu và tôi cũng thấy mình có nhu cầu đó. Tôi cũng bước xuống xe đi về hướng ấy.


- Hì, anh cũng muốn đi à – cậu lái xe nhìn thấy tôi cười bẽn lẽn. – Nãy sếp bảo đi gấp quá nên em…


Lúc này tôi mới nhìn rõ mặt cậu ấy. Cậu ta khoảng chừng hai mươi tuổi. Mặc chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, quần tây đen, cậu cao xêm xêm với tôi. Thật lạ là nước da cậu ta khá trắng, không tương xứng với công việc lái xe của cậu ta. Cậu cũng khá đẹp trai nhưng là nét đẹp hiền lành kiểu thư sinh, công tử khác hẳn với kiểu phong trần mạnh mẽ của Thái. Trên gương mặt cậu, có lẽ đẹp và thu hút nhất là đôi mắt to, khá buồn nhưng sáng long lanh.


- Em lên trước - Cậu ta vội vã đi lên xe trong khi tôi vừa mới tháo khoá quần.


Sao vội vã thế nhỉ? Chắc cậu sợ không ai trông xe. Nhưng mà chúng tôi đi xe biển đỏ cơ mà, có thằng nào điên mới dám mò vào xe biển đỏ mà giở trò. Tôi cũng trách mình chẳng trả lời cậu ta một câu nào mà cứ phát đi những thông điệp im lặng.


Không hiểu sao tôi lại rất cố gắng giữ thông điệp đó trong suốt chuyến đi, trừ những lúc trả lời chú Minh hoặc anh Quân. Cậu lái xe cũng thế ngoài những tiếng nói trên cánh đồng ban nãy, cậu cũng cùng tôi giữ trong mình sự im lặng. Chỉ có điều khác biệt là bây giờ tôi mới thấy cậu ấy thi thoảng nhìn tôi qua kính chiếu hậu với ánh mắt khác lạ lắm. Cũng có thể là từ lúc đầu cậu đã hay nhìn tôi qua kính chiếu hậu nhưng do không để ý nên tôi không biết.


Đấy, lại tự tưởng tượng ra rồi. Đâu phải cứ trai nào cũng như tôi đâu nào. Mà tôi luôn nghĩ mình là đứa chung thuỷ thế sao mà hễ thấy trai nào đẹp đẹp một chút là cứ vấn vương xao xuyến thế này? Xuỳ xuỳ, dẹp hết mấy cái “lẳng lơ” ấy sang một bên. Tôi ép mình nhìn ra cửa kính, lơ đãng với những cảnh vật đang lùi xa một cách say mê giả tạo. Tôi giả quan tâm đến những câu chuyện đời thường của chú Minh và anh Quân. Tôi vờ như mình đang bận rộn với những dòng suy tưởng. Thế nhưng, mỗi khi sự tò mò chiến thắng, tôi “vô tình” nhìn lên lại nhìn thấy ánh mắt sáng long lanh đang chiếu thẳng vào mình trong kính chiếu hậu.


Nhà bên vợ chú Minh là một căn nhà ngói ba gian theo kiểu miền Tây. Vợ chú ra đón chúng tôi niềm nở. Đó là một người phụ nữ hiền hậu mặc áo bà ba hoa đỏ chen vàng, quần đen bóng như nhung. Thật lạ, cô ta sao mà giống với cậu lái xe kia lắm. Ở hai người, giống nhau nhất cũng chính là đôi mắt sáng long lanh toát lên vẻ hiền từ, đẹp và thu hút. Lát sau thì tôi biết cậu lái xe là cháu ruột của vợ chú Minh gọi bằng cô. Cha mẹ vợ của chú ở cùng người con trai, là cha của cậu lái xe kia. Tam đại đồng đường trong căn nhà ấm cúng.


Cậu lái xe tên Khánh. Chú Minh xếp cậu ngồi cạnh tôi, tôi ngồi cạnh anh Quân, rồi đến chú Minh, rồi đến vợ chú, rồi bố mẹ vợ, rồi vợ chồng người em út bên vợ, rồi đứa con trai kế còn bé lắm và lại quay về cậu Khánh. Cái bàn tròn mười người thật là vừa vặn.


Bữa cơm đầu năm trong một mái gia đình miền Tây sao mà ngon miệng. Cũng đâu có gì khác biệt với những bữa cơm đầu năm khác, cũng khổ qua hầm, thịt kho tàu ăn cùng dưa giá. Món thịt kho tàu này có cái tên khiến người ta dễ lầm lẫn rằng có nguồn gốc từ Trung Quốc. Thực chất từ “tàu” ở đây là một từ cổ bây giờ không dùng nữa có ý nghĩa là nhạt, lạt. Thịt kho tàu tức là thịt kho lạt, một món xuất xứ hoàn toàn ở miền Nam. Một người con trai miền Tây nào đó sao khó quên đã nấu món này cho tôi ăn khi đến thăm đơn vị và kể cho tôi nghe nguồn gốc của nó.


Khánh thường đứng lên gắp thức ăn và tranh thủ bới cơm cho mọi người trong bàn. Tôi nghe ông nội Khánh phàn nàn “tụi bây không chịu đẻ đứa con gái nào để thằng Khánh cứ phải bới cơm như con gái vậy thiệt tội nghiệp gì đâu”. Tôi nghe mà buồn cười với cái kiểu cách nông dân hiền hậu, thật thà, chất phác của ông. Khánh khẽ quay sang nhìn tôi thật nhanh rồi vờ quay sang anh Quân nói như kiểu giả bộ nói lén vậy:


- Ông nội nói câu này chắc ba ngàn lần rồi đó chú Quân – Khánh hoạt bát, lanh lợi hơn nhiều so với lúc lái xe.


- Thì anh chị của cháu cũng cố gắng đấy bác – Anh Quân miệng nói tay gắp thức ăn vào chén của ông – Nhưng mà cố gắng mười mấy năm cũng ra con trai tiếp ha ha.


Cả nhà cười vang. Ông nội giơ ly rượu lên bảo mọi người cụng ly và uống ực một cái. Ông cười khà khà rồi quay sang tôi hỏi:


- Quân hàm của con vậy là cấp gì?


- Dạ trung uý ạ - Tôi hơi xấu hổ – hai sao một vạch là trung uý ạ.


- Dữ bây – Ông trố mắt – trung uý lận đó – Quay sang cha Khánh, ông nói tiếp – bữa nay ba đổi ý rồi đó, bây cho con bây vô quân đội làm tướng làm tá với người ta đi.


- Cái ông này – Bà nội lườm ông – Quân đội mà ổng làm như nhà ổng, thích cái là cho cháu ông vô làm tướng làm tá là được liền hen.


- Thì tui cứ nói đại vậy – Ông nội nhìn yêu bà nội – làm được thì làm, không được thì về mần lúa với nội hen con ha ha…


Cả nhà lại cười vang rộn ràng. Tôi bỗng nhiên mường tượng ra mình như đang về quê vợ ăn Tết. Vợ tôi có đôi mắt sáng long lanh, đẹp và thu hút, ngồi kế bên đang gắp thức ăn cho ông bà nội, cho cha mẹ, cho cô dượng, cho anh Minh bạn của tôi và cho thằng con trai bé bỏng cũng có đôi mắt giống “mẹ” nó. Bất giác tôi vô ý đưa tay qua quàng vai Khánh như thân thuộc từ thuở nào.

Tập 11 


Tôi có bài phát biểu vào sáng mồng 1 Tết sau khi đã đọc qua bài diễn văn chúc tết của Thượng tá. Bây giờ là bài giảng của tôi. Tôi nuốt ực nước miếng rồi chậm rãi nói
- Đề nghị các đồng chí giữ im lặng nhé
Tôi bắt đầu đi vào đề tài chính
- Theo các chuyên gia quân sự, sức mạnh của Quân đội NDVN không phải chỉ được thể hiện qua độ lớn của vũ khí mà điều quan trọng là chiến thuật và những kĩ thuật cần thiết để giúp bạn đời thăng hoa. Do đó, các đồng chí cũng đừng chủ quan khi mình được sở hữu cậu nhỏ cỡ lớn hay mặc cảm tự ti về gia tài bé tí tẹo của mình. Tất cả còn là một bí mật mà mở được nó là phụ thuộc vào chính bản thân các đồng chí. Tôi xin nói với cái đồng chí rằng: Hàng khủng không làm chuyện ấy thăng hoa hơn đâu. Hầu hết bộ đội thường lấy kích cỡ cậu bé của mình làm niềm tự hào về sức mạnh 
Những chú BĐ được trời phú cho cậu bé kích cỡ lớn hơn bình thường rất tự tin cho rằng mình đã có một siêu vũ khí cho chuyện ấy thêm đỉnh. Còn với những người không may sở hữu một cậu bé khiêm tốn thường tỏ ra mặc cảm, lo lắng rằng chuyện ân ái của mình chất lượng sẽ giảm sút. Nhưng thực hư như thế nào, chỉ người trong cuộc mới hiểu. Tôi xin trình bày với các đồng chí hai trường hợp cụ thể như sau:
Trường hợp của Thái-Tân binh teen mới nhập ngũ là một điển hình. Từ trước đến nay chiến sĩ vẫn tự hào so với đồng đội là có một sức vóc vạm vỡ, dáng vẻ to cao hơn người, cả về cậu nhỏ. Tuy nhiên, chỉ tới khi ra trận, trực tiếp trải qua kinh nghiệm đau thương trên chiến trường, Thái mới hiểu... cái gì quá cũng không tốt.
Đêm khai hỏa đầu năm chào đơn vị, Thái chật vật khổ sở không sao tiến được vào vùng cấm địa của Tiến- Một tân binh teen nhập ngũ cùng thời. Tiến nhăn nhó, kêu than đau đớn. Không chỉ Tiến mà ngay cả chính Thái cũng cảm thấy rất đau và tức khi tiến vào. Những tưởng lần đầu, Tiến hàng rào kiên cố nên khó đưa pháo vào trận địa, mọi chuyện mới khó khăn như vậy nhưng ba tháng quân trường sau đó tình trạng đau đớn đó vẫn cứ diễn ra khiến hai tân binh đều phải méo mặt trong mỗi cuộc yêu.
Rồi những lần oanh tạc sau đó, Thái càng cố gắng cho cậu bé vào thì sự đau đớn của cả hai càng lớn hơn. Cảm giác sung sướng, hạnh phúc đâu không thấy, cả hai chỉ thấy sợ.
Tới bước đường cùng, sau ba tháng trời chật vật, cặp đôi hòan hảo nhất Đại đội phải treo cờ trắng đầu hàng
Ngược lại, những tân binh trông be bé hạt tiêu không phải lúc nào cũng kém cỏi trong chốn phòng the như nhiều người nghĩ.
Ngày mới vào đơn vị, Linh rất nhiều người dèm pha là tại sao bộ đội lại mà gầy còm, vóc dáng nhỏ thó như vậy. Chẳng những sức khỏe yếu mà có khi chuyện ấy cũng kém mà thôi. Nhưng bỏ mặc ngoài tai những lời dị nghị đó, Linh vẫn quyết tâm kua trai
Ngày đầu tiên chào hàng, Linh không giấu giếm chú bộ đội nào về chuyện mình thấy mặc cảm khi mình chỉ có một "cậu bé" khiêm tốn. Linh nói Linh mất tự tin và sợ sẽ không thể khiến đối tác hoàn toàn . 
Nhưng khi hai tân binh ân ái, Uke khích lệ tinh thần Linh để Linh không mất tự tin về cơ thể mình. Hơn nữa, cả hai phối hợp với nhau nhịp nhàng ăn ý, biết cách tạo ra sự hưng phấn, kích thích cho đối phương nên trong khoản này họ rất hòa hợp.
Uke phát biểu trước bục cờ : Mình không có gì phàn nàn về Linh trong chuyện ấy cả. Cậu ấy luôn làm mình hài lòng dù cho vóc dáng nhỏ bé của cậu ấy có thể là một bất lợi. Mình nghĩ điều quan trọng là cả hai yêu thương nhau, nghĩ cho nhau, những điều đó sẽ cân bằng tất cả những điểm còn yếu kém. Chính bằng cách đó mà chuyện phòng the của chúng mình thực sự hạnh phúc


Tôi nói đồng bào nghe rõ không?

Tập 12


Bữa cơm gia đình đầu năm về cơ bản là hoàn tất rồi, chỉ còn lại chú Minh, ba Khánh, anh Quân, tôi và Khánh ngồi lại nhâm nhi tiếp. Trong năm người, không lẽ tôi có tửu lưởng kém nhất hay sao ấy. Mặt trời đã mọc ở phía tôi trong khi bốn người còn lại vẫn còn tỉnh táo như không. Lúc ấy, âm thanh chung quanh dường như nhỏ lại và tôi có cảm giác có tiếng ong ong gì đó kêu suốt trong tai mình. Cái cổ có vẻ bắt đầu không giữ nổi thăng bằng cho cái đầu cho nên có lúc đầu tôi gục gặc một cách vô thức.


Khánh vẫn còn tỉnh và có vẻ là người tỉnh nhất trong bọn. Từ trước đến giờ, cậu vẫn luôn giữ vai trò rót rượu. Theo tôi quan sát, cậu ta chưa bỏ một vòng nào mà còn uống chào bàn với chú Minh, anh Quân và tôi cùng với ba ly cuối uống thay cho ông nội. Thế mà tay rót rượu vẫn chưa run tí nào và tầm quan sát vẫn còn tốt, chưa để ai phàn nàn rót đầy hay vơi, bỏ sót người này hay thiên vị cho người nọ.


-Cháu Tuấn còn ngồi thêm được không? – Chú Minh quay sang ân cần hỏi – Cái rượu này gia đình tự cất nên có hơi lạ với mọi người. Ai chưa từng uống qua rất mau say. Chú Quân lần đầu uống cũng không khá hơn cháu Tuấn hôm nay đâu nhé!


-Hà hà, đúng đó Tuấn – Anh Quân quay sang vỗ vai tôi – Nếu có mệt thì nghỉ tí. Còn nếu có máu quyết tử cho tổ quốc quyết sinh thì cứ ngồi đây, gục thì anh khênh về không phải lo! – Rồi anh quay sang nhìn ba Khánh – Chỉ sợ lát nữa em cũng lăn quay thì có mà được khênh như Tuấn ấy chứ, hà hà…


-Ôi ăn nhiều chứ ở bao nhiêu – Ba Khánh cười sang sảng – Anh em có mệt thì vào nhà nghỉ một chút cho khỏe rồi về. Nhậu nhẹt vui vẻ là chính chứ không phải ép uổng gì hết – Rồi chú ấy quay sang Khánh – Vào dọn giường cho anh con nằm nghỉ chút con!


-Dạ, giường dọn sẵn rồi ba – Khánh cất tiếng trầm trầm – Mà con thấy hình như anh Tuấn chưa muốn nghỉ đâu Ba – Khánh quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt có gì tinh nghịch – Con thấy ảnh cứ nhìn chai rượu hoài như sợ hết hay sao á!


-Trời! – Anh Quân đế vào – Thằng Khánh tinh mắt ghê. Anh Tuấn nhà ta là có tiếng trong đại đội về khoản tửu lượng đấy.


Tôi chưa kịp phản ứng gì thì Khánh đã đưa ly rượu đến. Tôi nghe chú Minh còn bảo “thế thì chiến đấu tới cùng vậy”. Còn ba Khánh và anh Quân thì cứ cười ha hả miệng “dzô dzô”, “cố lên, cố lên”. Thôi thì một liều ba bảy cũng liều, cho dù say xỉn tới chiều cũng chơi! Cứ thế mà ly rượu lại chuyền tay trong khi tôi bắt đầu gục gặc đầu vô thức nhiều hơn, mặt bớt đỏ và tái lại, chỉ còn ửng hồng hai má. Dường như Khánh hay quay sang nhìn tôi như dò xét rồi lại nhanh chóng quay đi.


Ba Khánh bảo lấy cây đàn ra văn nghệ văn gừng chút cho vui. Đó là cây đàn ghi ta phím lõm để hát cổ nhạc. Ba Khánh khoe “thằng Khánh cái gì cũng tệ nhưng được cái là hát vọng cổ ngọt lắm”. Ai cũng gật gù tán thưởng. Chú Minh thì tôi không biết chứ anh Quân thì mặc dù là người Bắc nhưng rất thích vọng cổ. Chỉ mỗi tội cất cái giọng Bắc lên ngâm nga vài câu vọng cổ thì lại rất chướng tai.


Ba Khánh đàn một vài khúc ngắn gì đó tôi không biết. Khánh bảo đấy gọi là rao, “giống như mình đờn thử để so lại dây cho chuẩn vậy”. Chú Minh bảo Khánh hát bản “Lá trầu xanh”. Tôi nghe Khánh phàn nàn “bản đó của con gái hát mà sao lần nào dượng cũng biểu con hát hết”. Chú cười kha kha nói “vì con hát hay hơn cô Hai con”. Cô Hai là vợ chú Minh, là cô ruột của Khánh.


Yêu nhau cau bổ làm đôi mảnh
Một là trầu xanh thắm nợ duyên…


Khánh cất giọng ca trầm buồn mà như lôi người ta vào cõi khác. Có cô gái bán trầu xanh yêu một người con trai tha thiết. Cô đi bán trầu không sợ trầu héo úa mà sợ người yêu mong đợi buồn phiền mà tan buổi hẹn hò. Rồi một lần chờ người yêu không đến, cô quay về thờ thẫn thì nghe tiếng pháo đám cưới, anh chàng đã phụ cô đi lấy vợ. Cô nửa muốn quay về mà nửa muốn nhìn vào đám cưới chỉ để tìm kiếm bóng dáng ai mà cô vẫn hằng thương nhớ.


Muốn quay về cho khỏi thấy cảnh gai mắt trái tai
Sao chân muốn bước dạ còn mong ở lại


Tôi chẳng biết Út Trà Ôn là ai khi mà ông nội không biết xuất hiện từ lúc nào và bảo “thằng Khánh hát y rang Út Trà Ôn”. Bà nội cũng đang ngồi cùng ông trên cái “bộ ngựa” gần đó (bộ ngựa là một loại giường kết bằng hai hoặc ba tấm gỗ lớn và dày khoảng một tấc, loại hai tấm thì có giá trị hơn do cần tấm gỗ lớn hơn). Tay bà phe phẩy quạt mo cau, đôi mắt say mê hướng về thằng cháu đích tôn lúc thì đưa giọng lên cao lúc lại hạ xuống thật thấp, nghe sao mà thổn thức.


Sau này về tôi có tìm kiếm bản vọng cổ “Lá trầu xanh” nhưng toàn là nghệ sĩ nữ hát, không có nghệ sĩ nam nào hát chứ nói gì đến Út Trà Ôn. Bạn nào có bản vọng cổ “Lá trầu xanh” do nghệ sĩ nam hát thì gửi cho tôi nhé (siquancodon1987@yahoo.com). Mà sao tôi nghe bản này không thấy hay như khi nghe Khánh hát. Lúc ấy, tôi thấy sao mà buồn lắm, cứ như mình là cái người bị phụ bạc trong bài hát. Trong lòng cứ uất nghẹn một điều gì đó không rõ, tôi như muốn vứt bỏ trái tim trong lồng ngực vậy. Thật ra, điều khiến tôi buồn đến rũ người như vậy là do cái giọng và kiểu cách hát của Khánh.


Tôi ngước nhìn ra ngoài cửa. Trong tiếng hát trầm buồn và tiếng đàn da diết, trời dường như đã tỏa bóng hoàng hôn. Những ngọn nắng cuối cùng cũng lần lượt tắt. Cái màu sẫm quen thuộc của những phiên gác đêm đã bắt đầu phủ xuống.

Tập 13


Cơn khát cháy cổ khiến tôi thức dậy. Xung quanh tôi khá tối với ánh sáng màu trà rất yếu ớt phát ra từ chiếc đèn ngủ bên tay phải. Tôi đang nằm “ngay đơ cán cuốc” trên một chiếc giường gỗ trải chiếu. Cảm giác hơi xấu hổ một chút khi chợt nhận ra chiếc áo quân phục màu lá đã bị ai cởi ra không còn che chở cho cơ thể đôi mươi đang rộn ràng không khí mùa xuân. Và cũng hơi tiếc một chút khi biết là cái quần màu lá không may mắn bằng vẫn đang ở yên tại cái nơi mà sáng nay nó vẫn ở. Nghĩ thế bất giác tôi nhoẻn miệng cười.


Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Và tôi đang ở đâu đây? Trên một chiếc giường hoàn toàn xa lạ. Trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Bốn bề hoàn toàn thanh vắng. Và đầu óc thì hoàn toàn rỗng tuếch, chẳng nhớ chút gì sau bài vọng cổ Lá trầu xanh với giọng hát trầm buồn đầy thương cảm. Như một người đang nằm ở tận cùng của vực sâu, nhíu mày bất lực nhìn vòm trời phía trên chói chang vô vị.


Với tay lấy ly nước ai để sẵn ngay bên cạnh cái đèn ngủ, tôi khẽ nhỏm đầu dậy uống ừng ực như kẻ lạc đường đang khô cháy trên sa mạc mênh mông bỗng tìm ra được chiếc bầu da cừu chứa đầy nước mát. Tôi như thấy rõ đường đi của dòng nước từ cổ họng đi xuống bao tử rồi toả ra từng mạch máu trong cơ thể. Khoan khoái nằm xuống bằng một hơi thở mạnh, dài, tôi hai tay giang ra.


Oái, có ai đó nằm bên cạnh tôi ở bên trái, cách tôi khoảng vài ba tấc. Tôi nghiêng sang nhìn, người đó đang nằm xoay lưng lại với tôi quay mặt vào tường. Ánh sáng đèn yếu ớt cùng với cảm giác bồng bềnh của kẻ say chợt tỉnh khiến tôi chẳng thể nhìn rõ được đó là ai. “Có lẽ là Khánh”. Tôi lờ mờ đoán như thế khi tiến đến gần hơn để nhìn cho rõ. Chung quanh người đó toả ra một mùi hương nhè nhẹ mà khi ngửi tôi bỗng thấy xuyến xao muốn gục mặt vào đó mà hít thật sâu. Để rồi sẽ khoan khoái như khi nằm dài trên bãi cỏ thơm mát, trong những tia nắng sớm mai nhè nhẹ nhảy múa tung tăng, làm đôi mắt đang nhìn xa xăm bỗng chốc mà nhỏ hơn với đôi lông mày chau lại.


Tôi khe khẽ vỗ vỗ vào mạn sườn của người đó mấy cái mà sao cảm thấy mình như tên ăn trộm lò mò vào một căn nhà xa lạ. Người kia vẫn không nhúc nhích dù tôi có từ từ vỗ mạnh hơn một chút. Chỉ làm cho người ta thở mạnh hơn và càng làm cho cái mùi đàn ông đang quấn quýt trong mũi tôi thêm da diết hơn. Đúng là Khánh thật rồi. Cái mùi hương đó lại dâng lên càng thôi thúc tôi làm cái điều mình thèm muốn ban nãy. Tôi dịch qua nằm sát bên Khánh rồi len lén choàng tay sang ôm lấy Khánh và đưa mũi vào sát vào cổ cậu ta.


Có lẽ tôi đã nằm như thế trong một khoảng thời gian dài. Và có lẽ cái khoảng thời gian đó sẽ càng dài hơn nếu Khánh không bỗng nhiên trở mình nằm ngửa ra. Tôi cứ vờ như say ngủ và giữ nguyên tư thế ôm choàng lấy Khánh. Tim tôi đang đập nhanh lắm, lan sang cả tim của Khánh thì phải. Rõ ràng bên bờ ngực ấm áp kia cũng đang phập phồng những nhịp mùa xuân. Và cả hai hoà theo nhịp tim đập mạnh ấy, cùng phả vào nhau những hơi rượu nồng nàn.


Có lẽ cái quân hàm trung uý đã ngăn không cho tôi tiến xa hơn nữa. Tôi chỉ có thể nằm ôm lấy Khánh như một tên say mèm chẳng biết trời trăng mây gió, vô thức ôm lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay. Và do người kia bỗng nhiên nghiêng mặt sang bên thằng say may mắn, làm cho đầu mũi của nó chạm vào cái má bầu bĩnh của người kia. Khoảnh khắc đó tôi ví như mình trao cho Khánh cái hôn đầu tiên, làm cho Khánh khẽ rùng mình như thể có ai đó thổi vào tai vậy.


Hạnh phúc có khi giản đơn như thế. Chỉ là một cái chạm tay bối rối, một cái ôm lén hững hờ, hay một cái hôn trao vội. Với một thằng con trai không may mắn như tôi thì đó đã là một khoảng trời hạnh phúc. Tôi bỗng nhiên ước ao khoảng trời này sẽ trôi dài đến vô tận. Để tôi có đủ thời gian mà chầm chậm ấn đầu mũi của mình vào sát gương mặt Khánh hơn nữa. Như những chiến sĩ khó nhọc mà kiên nhẫn, yên lặng kéo pháo lên những triền dốc của ngọn đồi cao. Và hơi thở của Khánh như những liều thuốc ngủ dịu nhẹ từ từ ngấm sâu vào khoé mắt, kéo đôi mi sát lại gần nhau. Tôi thiếp đi lúc nào không biết.


Anh Quân bỗng đâu xồng xộc chạy vào khi mà tôi và Khánh đang trần truồng quấn lấy nhau như hai con sam không thèm để ý tới không gian và thời gian thực tại. Anh nghiến răng “mày điên à Tuấn” rồi lôi tôi ra khỏi nhà trong tình trạng loã lồ bằng một sức mạnh kinh ngạc. Tôi thấy Khánh ngồi thu lu trong góc giường, thảng thốt nhìn những diễn biến đột ngột vừa rồi như kẻ mất hồn với đôi mắt buồn u uẩn, khác với ánh mắt to và sáng long lanh lúc sáng nay.


Anh Quân vừa lầm bầm “nó là cháu của anh Minh đó mày biết không hử thằng chó” vừa trói hai tay tôi lên nhánh cây nhãn sau nhà. Tôi đứng nhìn anh vừa sợ vừa xấu hổ khi trên mình không một mảnh vải, bị biết bao ánh sáng phủ lấy. Vậy mà con cu tôi vẫn cứ dựng đứng lên như sự tự vệ cuối cùng của một người chiến sĩ trước quân thù. Anh Quân nhìn chòng chọc vào con cu của tôi mà gầm gừ qua kẽ răng nghe sao mà đáng sợ “Á à, cứng nhỉ! Mày thích làm tình lắm chứ gì? Thích được bú liếm lắm chứ gì! Được, hôm nay tao cho mày thoả mãn nhé!”


Xông tới như con hổ vừa xổng bẫy, anh quỳ xuống dùng hai bàn tay hộ pháp giữ chặt hai bên mông tôi rồi ngậm lấy thằng nhỏ của tôi mút thật chặt đến đau buốt. Lưỡi của anh Quân như con rắn hung hăng rà khắp chung quanh đầu khất của tôi. Thật là khốn nạn, mặc dù sợ như thế mà tôi vẫn cứ rên “hơ hơ” càng khiến anh Quân điên tiết. Giữ cái đầu yên một chỗ, anh Quân dùng hay tay đẩy tôi tới trước, lôi tôi lùi ra sau, cứ thế nhịp nhàng và thật nhanh làm con cu của tôi liên tục trôi ra tuột vào cái nơi vừa nóng vừa đầy nước. Tôi nghĩ da quy đầu của mình chắc đã tuột mất hết cả để lộ nguyên cái đầu khấc căng bóng đến sẫm màu trân mình chịu đựng những cái sục thô bạo.


Vậy mà sao tôi nghe đê mê đến điên dại. Ngước mắt lên nhìn trời. Miệng há to thở hồng hộc từng cơn. Bụng giữ nhịp hô hấp thật sâu, thật đều và thật dài. Mông co thắt lại để kềm chế những dòng tinh dịch chực chờ trào ra khỏi đầu khấc. Một sức mạnh vô hình nào đó phủ lấy miệng tôi làm tôi không nói gì được chỉ biết rên “ưm ưm” trong cuống họng. Anh Quân đẩy tới kéo lui cơ thể tôi mỗi lúc một nhanh và mạnh. Vậy mà vẫn chính xác đến kinh người, cái đầu cu của tôi vừa chạm vào sát trong cuống họng anh chưa kịp nghỉ ngơi đã bị lôi tuột ra trong cái trơn nhẫy của nước bọt.


Càng lúc càng nhanh hơn, mạnh hơn, sâu hơn, chặt hơn làm sức trẻ của tôi chẳng cách gì kềm chế nổi. Mặc cho dòng tinh tuôn ra khiến tôi run người lên bần bật, anh Quân vẫn không ngừng sự hành hạ kia. Anh như muốn lôi hết những giọt tinh dịch cuối cùng ra khỏi con cu của tôi vẫn đang còn cương cứng ngắc trước sự kích thích quá mãnh liệt. Tôi như một kẻ mất hết sức lực nhưng vẫn phải chống chọi với cái cảm giác gai người tê tái làm cơ thể trần truồng của tôi run lên ngay sau mỗi đợt phóng tinh.


Thu chút sức lực cuối cùng, tôi giãy thật mạnh làm cái thứ bao quanh miệng tôi biến mất. Tôi la, nói đúng hơn là rên, thật to, thật dài “a a a”. Tiếng rên đó làm Khánh ngồi bật dậy nhìn tôi ngơ ngác. Một giấc mơ kì cục. Thật là xấu hổ. Tôi nghe thoang thoảng cái mùi tanh của tinh dịch. Khánh ngồi đó hẳn là đang nhìn xuống mặt tôi. Nhưng trong phòng tối quá nên tôi không rõ phản ứng của cậu ta là gì nữa.


0 nhận xét:

Đăng nhận xét